Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615: Đệ Bát Kiếm Ngân Nguyệt 5

Chương 615: Đệ Bát Kiếm Ngân Nguyệt 5 Chương 615: Đệ Bát Kiếm Ngân Nguyệt 5

Kim Thương không rảnh suy nghĩ tiếp, sau một khắc, một thanh trường thương hiện ra, hắn quát khẽ một tiếng, một thương giết ra!

Trường thương như lửa, chiếu rọi hư không.

Thương ý hiện ra!

Cực kỳ cường hãn, chỉ là nội kình đã chấn động hư không run rẩy, cây cối bốn phía liên tục gãy nát, Kim Thương cũng không phải chỉ là hư danh!

Ầm!

Một tiếng nổ vang rung trời bộc phát, một luồng sóng nhiệt quét sạch tứ phương. Kim Thương cầm trường thương trong tay, thương ý bộc phát, một thương này dung hợp kiếm ý của Lý Hạo, trực tiếp đánh tan nó, kiếm ý tán loạn.

Mà thương ý của hắn cũng tức khắc tán loạn.

Kim Thương đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Lý Hạo phía xa xa, phảng phất thấy được một thương và một kiếm khác trong thần ý của hắn đang nổ tung, đang va chạm, đang chém giết lẫn nhau…

Trong thực tế, kiếm ý của Lý Hạo đã tiêu tán.

Hắn và Kim Thương va chạm chỉ tạo thành sức phá hoại phạm vi lớn, để toàn bộ cỏ cây bốn phía đứt gãy nhưng cũng không có phá hủy những thứ khác.

Kim Thương cầm trường thương trong tay, không nhúc nhích nhìn Lý Hạo.

Không biết qua bao lâu, trên trán Kim Thương lộ ra một vết máu nho nhỏ, một giọt máu chậm rãi trượt xuống, nhỏ xuống trên mặt đất.

Giờ khắc này, Kim Thương mới nhẹ nhàng vuốt ve cái trán một cái, trong mắt hơi khó nén rung động.

Kiếm khí của hắn đã tán loạn.

Thế nhưng... Tán loạn đồng thời mang theo một sự quyết tuyệt, một sự quyết tuyệt nhanh đến cực hạn bộc phát, trong nháy mắt nổ ra, một tích tắc cuối cùng còn cho hắn chút phản kích, trán hắn bị đâm xước.

Không tính nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, Kim Thương hơi vận chuyển nội kình một chút là vết thương này sẽ khép lại.

Thế nhưng tâm Kim Thương không bình tĩnh.

Tuyệt đối không bình tĩnh.

Đời này của hắn trải qua ba lần không bình tĩnh thế này.

Lần thứ nhất là khi hắn bị Viên Thạc đánh bại, Ngũ Cầm chi ý của Viên Thạc áp chế hắn gắt gao, để hắn không có lực đánh trả, khốn nhiễu hắn nhiều năm.

Lần thứ hai là khi Hầu Tiêu Trần dùng một thương kích phá tâm ma Ngũ Cầm để hắn thuận lợi bước vào Đấu Thiên. Ngày đó, hắn đã trải qua tình cảnh của Lý Hạo bây giờ, trong thần ý, thương và Ngũ Cầm quyết đấu, Hầu Tiêu Trần thắng, bởi vì hắn quá mạnh.

Hai lần trước đều để hắn rung động rất nhiều năm.

Mà lần thứ ba, chính là lúc này.

Lý Hạo có thực lực không tính quá mạnh, tối thiểu không mạnh như Kim Thương hắn, nhưng tại thời khắc này, Lý Hạo lại chém ra một kiếm, chém nỗi lòng của Kim Thương hơi bất bình, cảm thụ khó tả.

Kiếm khí kia nổ tung trong nháy mắt, hắn phảng phất có hơi xem hiểu người tuổi trẻ trước mắt.

Không cam tâm, không khuất phục, không lui bước!

Dù ngươi là Hầu Tiêu Trần!

Hầu Tiêu Trần một thương giết Húc Quang, ta Lý Hạo vẫn như cũ sẽ không nhượng bộ…

Rất ít nhìn thấy võ sư thế hệ tuổi trẻ võ sư nào như vậy, hoặc là hắn chưa từng thấy, Vương Khánh cũng được, Khổng U Vân cũng được, giống như cũng không có loại quyết tuyệt đến mức cực hạn không cam lòng.

Tại sao Lý Hạo lại có loại cực hạn không cam tâm này?

Hắn biết lý lịch của Lý Hạo, nhưng Lý Hạo giống như cũng không trải qua hiểm cảnh, hình như hắn còn rất thuận lợi. Hắn thuận lợi trở thành đồ đệ của Viên Thạc, thuận lợi vượt qua nguy cơ ở Ngân Thành, thuận lợi đi ra khỏi Chiến Thiên Thành, thuận lợi đánh chết Vu Khiếu...

Nhìn kỹ lý lịch của Lý Hạo, thật ra đều thuận buồm xuôi gió, không có ngăn trở quá lớn, về phần thất bại thì càng không thể nào nói lên.

Vì sao?

Tại trong sự nghi hoặc của Kim Thương, một cảm giác chỉ có thần ý có thể bộc phát, va chạm, giờ khắc này triệt để triển khai.

Ầm!

Đó là va chạm đến từ phương diện tinh thần.

Trước mắt Kim Thương hơi hoa, giống như có hai người hiện ra, là Lý Hạo và Hầu Tiêu Trần, một người cầm thương, một người cầm kiếm. Giờ khắc này trường thương và trường kiếm tại hư không va chạm, đều là cực hạn mạnh, cực hạn bạo tạc!

Trường thương đã đâm nứt ra trường kiếm, thương ý cường hãn vô biên. Nhưng qua giây lát, trường kiếm như mãnh hổ xuất lồng, bộc phát ra không cam tâm và phẫn nộ trước nay chưa có, một cỗ hỏa diễm đốt cháy thiên địa, đốt đứt trường thương!

Ngọn núi đứt gãy, mãnh hổ sắp chết!

Một khắc này, Kim Thương thấy được, hắn thấy Lý Hạo phất tay, lấy tay làm kiếm, nhanh cực hạn, nhanh đến nỗi để cho người ta không để ý đến không gian và thời gian, chỉ có một kiếm kia tâm vô tạp niệm chém về phía thương khung!

Mãnh hổ sắp chết, trong nháy mắt đã dung nhập cánh tay, ngọn núi ngã đổ lần nữa hiện ra.

Lấy cánh tay làm kiếm, chém về phía trường thương đứt gãy.

Ầm!

Tiếng nổ đến từ thần ý, chấn động tứ phương, Kim Thương hơi hoảng hốt, phảng phất thấy được sông núi sụp đổ, thương khung vỡ ra, đó là tràng cảnh gì?

Đời này của hắn chưa từng thấy qua.

Tinh không giống như đều đang vỡ vụn.

"Ta không sợ ngươi!"

Giờ khắc này, một tiếng gào thét vang vọng não hải.

Đó là tiếng của Lý Hạo, hắn nói hắn không sợ!

...

Lý Hạo phát ra tiếng gầm thét giấu ở trong lòng.

Ta không sợ ngươi!

Tiểu Viễn, ta không sợ thứ này, ta sẽ không bao giờ lại lui lại, sẽ không bao giờ lại hai chân run rẩy đến nỗi không thể di chuyển, ta không sợ.

Ta muốn đánh vỡ nát tất cả!

Cánh tay sụp đổ, Lý Hạo huy kiếm trảm phá thương khung, một tiếng ầm vang, hắn chém vỡ nát một đoạn trường thương cuối cùng. Rống một tiếng to, hắn lần nữa huy kiếm, phảng phất chém về phía huyết ảnh không thấy được kia.

Ánh Hồng Nguyệt, ta cũng không sợ ngươi!

"Giết!"

Chỉ có tiếng chém giết, vang vọng đất trời.

Nhưng mà giờ khắc này chỉ có một người đang quan chiến, những người khác cũng không có cảm thụ, chỉ có Kim Thương thấy được hết thảy. Hắn thấy được Lý Hạo, thấy được Lý Hạo trảm phá một thương kia, triệt để chém vỡ thương ý của Hầu Tiêu Trần.

Ầm!

Lại là một tiếng vang thật lớn, bản thể Hỏa Phượng Thương hơi run rẩy.

Lý Hạo phun một ngụm máu tươi ra, sau một khắc, cánh tay đột nhiên nứt ra, từng luồng kiếm khí tràn lan ra, từng tia máu bắn ra bốn phía.

Máu tươi không ngừng chảy ra trên cánh tay phải.

Lý Hạo thở dốc kịch liệt, phảng phất như cá sắp chết. Hắn hít thở mãnh liệt, tham lam hít lấy từng hơi, thất khiếu hắn còn có máu chảy ra nhưng lúc này hắn lại lộ ra một nụ cười, nhìn về phía Kim Thương cách đó không xa.

"Thiên phu trưởng... Chê cười rồi!"

Kim Thương nhìn hắn, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ngươi... Quá mạo hiểm!"

Tên điên cuồng!

Hắn thế mà dẫn phát ra thương ý của Hầu bộ, mà lại còn bất khả tư nghị đánh nát thương ý của vị đó.

Trừ một câu quá mạo hiểm, Kim Thương không biết nên nói người tuổi trẻ trước mắt thế nào.

Ngươi đang sợ cái gì?

Ngươi lại đang vỡ nát cái gì?

Mặc kệ hắn sợ cái gì, Lý Hạo, thắng.

Bình Luận (0)
Comment