Ngân Nguyệt võ lâm, võ sư tứ phương, thậm chí Diêm La, Phi Thiên đều ngầm hạ hắc thủ, đây mới là Lam Nguyệt được ăn cả ngã về không, trong lúc tức hổn hển đã triệu tập vô số cường giả hội tụ về Ngân Nguyệt.
"19 tỉnh phương bắc có nhiều cường giả Hồng Nguyệt không?"
"Nhiều."
Ngọc tổng quản vẫn như cũ thanh lãnh: "Một tỉnh coi như đến ba mươi, năm mươi người, cũng có gần ngàn siêu năng. Bên Hồng Nguyệt đều cất bước từ Nguyệt Minh, Nhật Diệu không ít, Tam Dương một tỉnh không có hai ba người thì cũng có vài chục! Nghe nói khả năng có Húc Quang chui vào... Ba tỉnh phía bắc vốn có Húc Quang trấn giữ, nhưng ba tỉnh phía bắc lúc này cũng rất loạn, cho nên phòng tình báo suy đoán, có thể Húc Quang cũng tới đây... Ngươi cố gắng hết sức đừng ra khỏi thành!"
"Đã hiểu!"
Lý Hạo gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, Húc Quang!
Không thể trêu vào!
Đừng nói hiện tại ba thế còn chưa dung hợp, coi như dung hợp thì hắn cũng đánh không lại Húc Quang.
Lý Hạo thầm nghĩ nếu có vài, ba thế dung hợp, hắn có thể đánh Tam Dương đỉnh phong, thậm chí có thể có hi vọng đánh giết...
Nhưng ba thế dung hợp đối phó Húc Quang, đừng có đùa.
Trước đó đối phó một Tam Dương đỉnh phong, hai thế dung hợp còn cần Huyết Đao Quyết, cuối cùng thật ra cũng chỉ là tám lạng nửa cân, trên thực tế vẫn kém một ít. Nếu không có Hách Liên Xuyên xuất hiện, hắn cũng chưa hẳn có thể giết Hoàng Kiệt.
Cho nên vừa nghe được Húc Quang khả năng tới... Lý Hạo rất lo lắng.
Cẩn thận một chút!
Không thể trêu vào!
Đương nhiên không thể trêu vào, sợ cái gì?
Ta mới không sợ người Hồng Nguyệt, chủ yếu là người Hồng Nguyệt thấy hắn, ý nghĩ đầu tiên là bắt sống Lý Hạo, sát ý không nặng, đây mới là nguyên nhân Lý Hạo không quá sợ. Nếu là Húc Quang của Phi Thiên và Diêm La... Lý Hạo thật sự sợ chết.
Ngọc tổng quản cũng chỉ nhắc nhở một câu, Lý Hạo không phải đứa trẻ, hắn có ý nghĩ của mình, cho nên nàng không nói thêm nữa, quay đầu đã muốn rời đi.
Lý Hạo lại là suy tính một hồi rồi vẫn mở miệng: "Tổng quản, ta nếu muốn dẫn người vây giết Tử Nguyệt... Ngươi có ý nghĩ gì không?"
Ngọc tổng quản dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt thanh lãnh: "Không cần thăm dò nhàm chán vậy mãi. Ta sớm đã rời khỏi Hồng Nguyệt nhiều năm, chuyện của các ngươi, ta không có hứng thú. Lúc ta rời đi, Hồng Nguyệt vẫn chỉ là tổ chức âm thầm tồn tại, về phần Tử Nguyệt bây giờ... Ta cũng không quen. Hắc Tri Chu cũng nhiều năm chưa từng liên lạc với ta, ngươi hài lòng chưa?"
Lý Hạo vội cười nói: "Hài lòng hài lòng, tổng quản đừng hiểu lầm, ta chỉ là sợ làm bị thương người trong nhà."
Ngọc tổng quản đi vài bước, suy nghĩ một hồi vẫn quay đầu, lần nữa nhìn về phía Lý Hạo: "Còn nữa, tốt nhất đừng có ý tưởng như vậy! Bây giờ Tử Nguyệt rất có thể là con gái của Ánh Hồng Nguyệt... Cụ thể có phải hay không thì ta không rõ. Tính cách Hắc Tri Chu hơi đặc thù, người bình thường rất khó để nàng bằng lòng sinh hạ một đứa bé..."
"Khẩu vị của Ánh Hồng Nguyệt tốt đến vậy?"
Lý Hạo sững sờ.
Ngọc tổng quản bỗng nhiên cười: "Ánh Hồng Nguyệt... Hắn cũng là người rất thú vị. Ngươi nói khẩu vị tốt cũng không sai, trước đó không lâu sư phụ ngươi mới giết một đứa con trai của hắn, mà Ánh Hồng Nguyệt con cháu đầy đàn, nhi nữ không có 100 cũng có 80... Chẳng qua Tử Nguyệt có lẽ khá được coi trọng, khác với phế vật bị giết trước đó."
Ngựa giống!
Lý Hạo hấp khí, thế mới biết Ánh Hồng Nguyệt mẹ nó lại có nhiều hậu duệ như thế.
Nhi nữ cũng có gần trăm, thế này… thế này nếu cháu trai chắt trai cũng có, một mình hắn chẳng phải đã chế tạo một tổ chức khổng lồ hơn nghìn người?
Mẹ nó!
Vẫn luôn nhắc đến Ánh Hồng Nguyệt, nhưng giờ Lý Hạo mới biết đối phương thế mà còn là một lão sắc ma.
"Hiểu rồi!"
Lý Hạo gật đầu, mừng thầm trong lòng.
Con gái Ánh Hồng Nguyệt?
Càng tốt hơn!
Dạng này, uy hiếp hoặc giết càng có cảm giác.
Những đứa con không được coi trọng, giết người ta rồi Ánh Hồng Nguyệt chưa chắc sẽ quan tâm, tỉ như lão sư giết Tam Dương sơ kỳ kia, nhưng nếu giết Tử Nguyệt, có lẽ Ánh Hồng Nguyệt sẽ nổi trận lôi đình.
Ngọc tổng quản khẽ nhíu mày, không biết Lý Hạo nghĩ cái gì, lại hiểu cái gì.
Mặc kệ hắn!
Rất nhanh, Ngọc tổng quản biến mất trước mắt Lý Hạo, nàng đến chỉ vì lấy Hỏa Phượng Thương thôi.
...
Một lát sau.
Lý Hạo gặp được mấy người Lưu Long, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười mỉm rất vui.
"Lão đại, Liễu tỷ, Siêu ca, Kiên ca..."
Lý Hạo nở nụ cười, chủ động tiến lên một bước, duỗi ra hai tay... Lưu Long vẫn hơi chưa quen, vừa muốn ôm lại thì Lý Hạo đã vòng qua ông, ôm lấy Liễu Diễm. Lưu Long hơi giật mình.
Còn Liễu Diễm cũng cười vũ mị: "Sao đột nhiên nhiệt tình vậy?"
Lý Hạo cũng chỉ vừa chạm vào đã thu, cười ha ha nói: "Đã quá lâu không nhìn thấy tỷ, vừa thấy thì lại đẹp lên! Sớm biết vậy, mấy ngày trước đã đi thăm hỏi một hồi, đây là gặp lão đại nên tâm trạng tốt hơn hả?"
"..."
Liễu Diễm lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Lưu Long cũng không tiếp lời này, ông nhìn thoáng qua Lý Hạo, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay ngươi đang tu luyện, lại có tiến bộ?"
"Tạm được!"
Lý Hạo cười ha hả nói: "Bình thường, đến giờ cũng chỉ có bộ dạng này, còn chưa nhất định lợi hại như lão sư ta..."
Đây là kiểu nói gì vậy?
Lưu Long hơi bị đè nén, cái gì gọi là không nhất định lợi hại như lão sư ngươi mạnh?
Lúc lão sư ngươi ra đi, giết Tề Mi Côn, một người có thể so với Tam Dương đỉnh phong. Ý ngươi là... Ngươi cũng có hi vọng giết Tam Dương đỉnh phong?
"Lão đại tới thật đúng lúc, ta vừa vặn có việc, đi cùng đi."
"Làm gì?"
"Đi gặp Vương Hằng Cương, để hắn cho ta vài người, nhìn xem có cường giả Thiết Y nào gia nhập tiểu đội của ta hay không, vừa vặn làm việc với Kiên ca, tổ một tiểu đội phòng ngự, phối hợp thêm hắc giáp... Ha ha, Nhật Diệu đánh không thủng, Tam Dương cũng trợn tròn mắt!"
"Vương Hằng Cương?"
Lưu Long nhíu mày: "Ngươi rất thân với hắn hả?"
"Không quen, lão đại ngươi thân là được."
Không nói gì!
Lưu Long quả thực khá quen thuộc, Vương Hằng Cương ở Ngân Thành rất nhiều năm, chẳng qua Lưu Long lại cau mày nói: "Mặc dù ta rất quen hắn, nhưng đã trở mặt mấy năm trước rồi. Năm đó hắn nhất định phải rời khỏi Ngân Thành, ta lại lựa chọn trở về Ngân Thành, cho nên náo loạn một hồi không thoải mái."
"Không sao, oan gia nên giải không nên kết. Lão đại, dưới tay hắn có ai không?"
"Có khẳng định là có."