Lưu Long giải thích: "Tên kia là cường giả Thiết Y, mấy năm trước đã sớm tiến vào Phá Bách viên mãn, còn là võ sư có danh tiếng khá cao ở gần đây. Năm đó lúc hắn ra đi cũng mang theo một vài cường giả Võ Đạo ở Tuần Kiểm Ti, cũng chính vì vậy Tuần Kiểm Ti mới càng ngày càng yếu, cho nên ta có một bụng không hài lòng với tên này..."
"Vậy đi gặp thôi. Đúng, giờ người ta đã là cường giả Tam Dương hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong. Lão đại, chúng ta khách sáo một chút."
"Ừm?"
Lưu Long khẽ giật mình, tiếp theo gật gật đầu, không lại nói nữa.
Tam Dương đỉnh phong?
Vương Hằng Cương?
Tiến bộ này có thể nói là phi tốc, có thể nghĩ đối phương mấy năm trước đã bước vào siêu năng, hẳn là Nhật Diệu, mấy năm nay tiến vào Tam Dương cũng bình thường. Dù sao lúc đầu là võ sư thì tiềm lực cũng không kém.
Chỉ là Tam Dương đỉnh phong vẫn còn hơi vượt qua mong muốn.
"Liễu tỷ, mấy người các ngươi tâm sự với những người ở Kiếm Môn trước đi, ta và lão đại đi một lát rồi về!"
"Được!"
...
Lý Hạo và Lưu Long nhanh chóng rời Võ Vệ quân. Lần này không đi đường, Lý Hạo tìm Mộc Lâm mượn một chiếc xe chạy, Võ Vệ quân không có khả năng không có xe, Mộc Lâm cũng rất hào phóng, đưa xe của mình cho Lý Hạo mượn.
Trên xe.
Lưu Long lái xe.
Lý Hạo nghĩ thoáng, Lưu Long không có để bụng.
Thật ra Lý Hạo cảm thấy lão đại có vẻ xem thường hắn. Trước đó lần đầu lái xe, hắn hơi nắm giữ không được, hiện tại thực lực hắn mạnh vậy rồi, cộng thêm cũng không phải lần thứ nhất lái xe, lão đại xem thường hắn thì có vẻ không thích hợp.
Lưu Long không để ý đến Lý Hạo, vừa lái xe vừa nói: "Vương Hằng Cương là người địa phương Ngân Thành, tuổi tác không tính lớn, tầm tuổi ta. Hắn đảm nhiệm chức vụ ti trưởng ở Tuần Kiểm Ti, thật ra làm cũng không tệ lắm. Ngươi cũng biết tình hình trị an mấy năm đó ở Ngân Thành rồi đất... Sau khi hắn đi ta mới thành lập tiểu đội Liệp Ma. Trước lúc này, Vương Hằng Cương và ta cùng tọa trấn Ngân Thành, thật ra Siêu Năng Giả bình thường không dám tới giương oai."
"Hai chúng ta lúc ấy cùng nhau tiến vào Tuần Dạ Nhân, chỉ là hắn thành công tấn cấp, ta thì không có tấn cấp... Sau khi hắn tấn cấp thì đã không bằng lòng rời khỏi Bạch Nguyệt Thành, ta bất mãn với hắn. Không phải hắn không bằng lòng rời khỏi Bạch Nguyệt Thành mà là lúc ấy ta đề nghị mở phân bộ ở Ngân Thành, hắn làm bộ trưởng, chúng ta làm trợ thủ cho hắn, nói thế vì hắn lúc ấy là Nhật Diệu, có hắn ở đó thì vấn đề không tính quá lớn."
"Bốn năm trước, Nhật Diệu ở Ngân Nguyệt là một nhóm siêu năng chí cao vô thượng, toàn bộ hệ thống Tuần Dạ Nhân lúc ấy cũng không có nhiều Nhật Diệu, nhưng hắn không bằng lòng..."
Lý Hạo gật đầu, mở miệng nói: "Người có chí riêng, những điều này không trọng yếu, hắn có nhân thủ, mượn vài võ sư cho ta là được."
Lưu Long nghĩ, gật đầu: "Nếu có lão võ sư ở đó, có lẽ ta đều biết. Năm đó hắn mang đi hơn mười Trảm Thập, còn có một Phá Bách, bây giờ không biết có tấn cấp siêu năng không, hay vẫn tiếp tục đi con đường võ sư."
Những người kia năm đó là căn cơ của Tuần Kiểm Ti Ngân Thành, kết quả đều bị mang đi.
Lý Hạo nghĩ rồi lại nói: "Có phải hắn biết ít chuyện gì đó không? Tỉ như Mộc Sâm rất mạnh, Mộc Sâm đi Ngân Thành, cho nên hắn cảm thấy không sao..."
Giải vậy cho Vương Hằng Cương là vì Lý Hạo nhìn thấy đối phương một lần.
Quả trứng màu đen kia, trên cảm giác vẫn rất tốt.
Đương nhiên, biết người biết mặt không biết lòng.
Đứng từ góc độ của Lưu Long, đối phương mang cường giả Tuần Kiểm Ti đi, làm phòng ngự Ngân Thành bày ra tư thế yếu nhất, đúng là rất chọc người ghét.
Lưu Long ngược lại không có tức giận đến vậy, nói khẽ: "Không quan trọng, huống chi năm đó hắn mang đám người này đi... Thật ra bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt! Nếu không, tất cả đều ở tại Ngân Thành, Ngân Thành có cái gì? Mấy năm qua nó vẫn như cũ, không hơi nào tiến bộ. Bọn Ngô Siêu theo ta nên không bằng lòng đi, hiện tại ngươi cũng thấy đấy, nếu không phải ngươi cho chút duy trì thì đều vẫn là Trảm Thập thôi!"
Thở dài một tiếng, ông lắc đầu nói: "Cho nên lúc ấy hắn dẫn người đi, có lẽ cũng cho mọi người tiền đồ rộng lớn hơn, chưa tới nỗi trách tội, chỉ là trong lòng ta từ đầu đến cuối thấy hơi không thoải mái thôi."
Lúc nói chuyện, xe đã trực tiếp lái hướng Tuần Kiểm Ti Bạch Nguyệt Thành.
Không phải tổng bộ Tuần Kiểm Ti.
Bạch Nguyệt Thành cũng có Tuần Kiểm Ti của riêng nó, chỉ là cảm giác tồn tại quá yếu ớt, người bình thường thậm chí cũng không biết Bạch Nguyệt Thành còn có phân bộ Tuần Kiểm Ti.
...
Bạch Nguyệt Thành, Tuần Kiểm Ti.
Vương Hằng Cương đang bận rộn. Theo sự xuất hiện của rất nhiều cường giả Hồng Nguyệt tràn vào Ngân Nguyệt, hắn là ti tưởng Tuần Kiểm Ti Bạch Nguyệt Thành nên cũng bề bộn nhiều việc, dự phòng cường giả Hồng Nguyệt trùng kích Bạch Nguyệt Thành.
Đang bận thì điện thoại vang lên.
Bắt máy, bên trong truyền đến tiếng cấp dưới: "Ti trưởng, dưới lầu có người muốn gặp ngài, là một tuần thành sứ và một tuần sát sứ của Tuần Dạ Nhân..."
Tuần Dạ Nhân?
Hắn nao nao, hắn và Tuần Dạ Nhân liên lụy không lớn, tại sao có thể có người đến gặp hắn?
Tuần thành sứ, vậy ít nhất cũng là cấp Nhật Diệu.
"Tên gì?"
"Họ Lưu... Nói là từ Ngân Thành tới..."
Trong nháy mắt, Vương Hằng Cương hơi hoảng hốt một lát, nghĩ đến Lưu Long, tên có tính bướng bỉnh kia.
Hơn ba năm trước, hắn chọn đến Bạch Nguyệt Thành, tên kia lại ở tại Ngân Thành.
Hơn ba năm trước, quan hệ bọn hắn rất tốt.
Một người là ti trưởng Tuần Kiểm Ti, một người là đội trưởng đội chấp pháp, toàn bộ Ngân Thành đều ở dưới sự khống chế của bọn hắn, Ngân Thành trị an rất tốt, hợp tác nhiều năm cũng rất vui sướng.
Đáng tiếc...
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra: "Để bọn hắn đi lên... Được rồi, dẫn bọn hắn đi qua phòng khách, ta xuống dưới."
"Ti trưởng..."
"Cứ vậy đi!"
Vương Hằng Cương đứng dậy, hơi do dự, do dự một hồi rồi vẫn đi xuống.
Lưu Long tìm mình?
Đánh nhau?
Hay mắng chửi?
Hay gây chuyện?
Hay khuyên mình về Ngân Thành?
Dù sao mấy năm nay tên này không đến nhà, hôm nay đến nhà, cảm giác kẻ đến không thiện.