Hầu Tiêu Trần lại tuyệt không ngoài ý muốn: "Có lẽ nhìn thấy cái gì, thấy được tồn tại vô cùng cường đại, cho nên hắn dám huy kiếm, huy kiếm chém Liệt Thần! Kiến thức cao hơn thiên địa, có lẽ thực lực không bằng nhưng vì sao phải rung động vì thiên địa thấp hơn?"
Ngọc tổng quản như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Vậy cần âm thầm phái người bảo hộ hắn không?"
Lý Hạo là cái đinh trong mắt Hồng Nguyệt.
Hành tung của hắn có lẽ Hồng Nguyệt cũng rất quan tâm.
Hiện tại Hồng Nguyệt chưa hẳn biết được, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện Lý Hạo đi ra ngoài, không ở trong Bạch Nguyệt Thành.
Khi đó chính là nguy cơ.
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Không cần... Con đường của mỗi võ sư đều là tự đi ra ngoài. Hắn không dễ chết vậy đâu, nếu chết rồi vậy sẽ đại biểu hắn thiếu chút cơ duyên. Tiếp tục gây áp lực cho Hồng Nguyệt là được, kiềm chế một vài cường giả bên đó, Lý Hạo có thể tự đánh vỡ phong tỏa của Hồng Nguyệt hay không thì phải nhìn bản thân hắn."
"Năm đó ngươi cũng không có thế này với Viên Thạc..."
"Ánh Hồng Nguyệt là loại người như Lam Nguyệt có thể so sao?"
Sắc mặt Hầu Tiêu Trần lại trịnh trọng: "Mặc dù Ánh Hồng Nguyệt bị sư đồ Viên Thạc mắng không đáng một đồng, nhưng ngươi biết rõ cách làm người của gã đó. Người có thể dẫn đầu Hồng Nguyệt cấp tốc quật khởi thì cũng không phải đám rác rưởi như Lam Nguyệt có thể sánh được. Huống chi, Lam Nguyệt này cũng chỉ là Lam Nguyệt đời thứ hai!"
Hắn rất xem trọng Ánh Hồng Nguyệt, trên thực tế cũng không ai dám không coi trọng.
Gã là thủ lĩnh của một trong ba tổ chức lớn, người có thể hoành hành Trung Bộ, ai xem thường Ánh Hồng Nguyệt thì sớm muộn cũng sẽ trả giá.
"Hiểu rồi!"
Ngọc tổng quản không còn nói gì nữa.
Nàng xoay người muốn rời khỏi, Hầu Tiêu Trần suy tư một phen, rồi vẫn mở miệng nói: "Ngươi... Chuẩn bị chút đi!"
Bước chân Ngọc tổng quản hơi chậm lại.
Hầu Tiêu Trần nói khẽ: "Cũng đã là lúc này rồi, thử xem sao. Bắt đầu là Húc Quang thì có thể thử, hiện tại vẫn không có cách nào giải quyết triệt để hậu quả, nhưng cũng có một vài biện pháp bổ sung, hiệu quả của Huyết Thần Tử vẫn không tệ. Đương nhiên Huyết Thần Tử không phải vô hạn, Huyết Thần Tử cấp Húc Quang càng không nhiều, bên Hồng Nguyệt sớm muộn cũng sẽ thu hồi tất cả Huyết Thần Tử..."
"Cho nên thừa dịp bên Hồng Nguyệt còn chưa làm đến bước này thì nhanh lên đi!"
Huyết Thần Tử có thể đền bù chút tổn hại, nhưng mà những thứ này cũng không phải cung ứng vô hạn.
Đây là phương án trị ngọn không trị gốc.
Duy chỉ có Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật của Viên Thạc, nếu thành công cải biên thì có lẽ mới thật sự là biện pháp trị tận gốc. Nhiều cường giả nhìn chằm chằm Viên Thạc, nguyên nhân chính là ở chỗ này, dù hiệu quả kém hơn so với Huyết Thần Tử một ít nhưng cũng nhất định phải có một môn công pháp thực sự thích hợp mới được.
Bằng không, chờ Huyết Thần Tử hao sạch, hết rồi, vậy kế tiếp làm sao đây?
Việc dùng ngoại vật giải quyết tai hại, không phải ai cũng có thể làm được.
Đây cũng không phải là con đường bình thường!
Ngọc tổng quản khẽ thở ra một hơi, gật đầu: "Được!"
Rốt cục cũng đến cái ngày này.
Trở về làm võ sư!
Cái danh hiệu Ngọc La Sát này, nàng cũng không nhắc tới nữa, bởi vì nàng đã không phải Ngọc La Sát năm đó trên giang hồ.
Nhưng hôm nay... Nếu thành công trở về, Ngọc La Sát hoành hành năm đó sẽ lại trở vể.
Hầu Tiêu Trần cũng hơi ngưng trọng: "Mặc dù ta đã làm chút chuẩn bị, nhưng có thể chưa hẳn đầy đủ. Nếu thất bại..."
Siêu năng tán loạn, nhục thân trọng thương, không chết cũng tàn phế.
Siêu Năng Giả trở về võ sư cũng không đơn giản.
Cái giá phải trả khi thất bại chả khác gì chết, mà thành công cũng sẽ lưu lại nhiều vấn đề. Tất cả mọi thứ có lẽ chỉ có thể chờ đợi cơ hội lớn hơn để bù đắp.
"Không sao!"
Ngọc tổng quản lại không thèm để ý, nàng không sợ thất bại.
"Vậy ngươi trở về tĩnh tu mấy ngày, mấy ngày nay không cần phải để ý đến những việc vặt kia."
"Biết."
Ngọc tổng quản rời đi.
Chờ nàng đi, Hầu Tiêu Trần ho nhẹ một tiếng, lắc đầu, thở dài một hơi.
Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng thì nghĩ đến bây giờ có người giải quyết triệt để những di chứng này không?
Mấy người Ngân Nguyệt đều không được.
Trung Bộ thì sao?
Hoàng thất đâu?
Cửu ti đâu?
Tồn tại đỉnh cấp trong ba tổ chức lớn đâu?
Còn có một vài tên ẩn nấp trong hành tỉnh, bây giờ thì như thế nào rồi?
Ai bước ra một bước này trước, có lẽ... Chính là thời điểm rung chuyển triệt để bộc phát.
Bây giờ cân bằng còn đang duy trì.
Đến cùng có bao nhiêu người cùng loại với hắn tồn tại cũng là ẩn số, nhưng tuyệt đối sẽ không ít, họ đều đang đợi một thời cơ thôi.
...
Cùng lúc đó.
Trong một nơi tối đen tựa như là sơn động hoặc là động đá vôi, khung cảnh âm u.
Trong sơn động tĩnh mịch, một hắc ảnh bỗng nhiên hiện ra.
"Các chủ, Lý Hạo giống như ra khỏi Bạch Nguyệt Thành rồi."
Người áo choàng, Phi Thiên.
Cường giả Phi Thiên tọa trấn hành tỉnh đều được xưng là các chủ, hiển nhiên Bán Sơn của Phi Thiên tại Ngân Nguyệt đang ở đây.
Trong bóng tối, giọng Bán Sơn chậm rãi truyền đến: "Lý Hạo... Hắn không ngoan ngoãn trốn ở Bạch Nguyệt Thành, lúc này Hồng Nguyệt hội tụ quy mô lớn về Ngân Nguyệt, hắn lại đi ra... Đồ đệ của Viên Thạc, lá gan cũng lớn giống như Viên Thạc!"
"Các chủ, vậy chúng ta cần phải có động tác gì không?"
"Không cần... Tiếp tục nhìn chằm chằm là được! Hồng Nguyệt kinh doanh nhiều năm tại Ngân Nguyệt, Hầu Tiêu Trần không dễ chặt đứt cơ sở ngầm của bọn họ đâu. Có thể lừa gạt được nhất thời lừa không được một đời, hành tung của Lý Hạo sớm muộn gì cũng sẽ bị Hồng Nguyệt phát hiện... Quan sát trước đi!"
"Vâng!"
Rất nhanh, người mặc áo choàng thông báo biến mất.
Một lát sau, trong sơn động hiện ra một ánh sáng ngời.
Trong bóng tối cũng không phải chỉ có một mình Bán Sơn mà còn có một người mặc áo choàng nữa. Vừa rồi người kia lại an tĩnh dọa người, tĩnh mịch dọa người, không có bị người đến thông báo phát hiện.
Giọng Bán Sơn vang lên: "Trưởng lão, bát đại gia thật sự chỉ có một truyền nhân là Lý Hạo thôi hả?"
Trưởng lão.
Tổ chức Phi Thiên thần bí dị thường, ngay cả Tuần Dạ Nhân cũng không quá hiểu rõ Phi Thiên. Phi Thiên giống với tổ chức sát thủ, đưa tiền thì giết người, đương nhiên thứ bọn hắn muốn không phải tiền mà là bảo vật tu luyện.
Tuần Dạ Nhân cũng không hiểu rõ cơ cấu Phi Thiên lắm, đây là tổ chức thần bí nhất trong ba tổ chức lớn nhưng Tuần Dạ Nhân cũng hiểu biết đại khái tình huống, Phi Thiên có một Trưởng Lão hội, đều là một vài sát thủ đỉnh cấp.