Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 641: Tràng Thắng Đầu Tiên 1

Chương 641: Tràng Thắng Đầu Tiên 1 Chương 641: Tràng Thắng Đầu Tiên 1

Biên giới Thiên Mộc Sơn Lâm.

Đêm tối buông xuống.

Lý Hạo như tượng đá, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Những chiến sĩ mặc áo giáp sau lưng hắn, có người truyền ra tiếng hít thở yếu ớt và tiếng thở dốc.

Mệt mỏi.

Bọn hắn mặc áo giáp, hôm nay lại chạy một ngày, mà còn đều là đường núi. Đây mới thật sự là huấn luyện dã ngoại, cơm cũng chưa ăn, nước cũng chưa uống.

Bọn hắn không hiểu Lý Hạo đến cùng đang làm gì?

Tìm kiếm địch nhân?

Tìm kiếm thành viên ba tổ chức lớn?

Thế nhưng... Có thể tìm kiếm thế này ư?

Lại bò xuống đi bộ, còn muốn leo đến bên Hoành Đoạn hạp cốc, nếu vậy thì còn không bằng trực tiếp ngồi xe đi qua, tốt xấu gì cũng nhẹ nhõm hơn.

Phá Bách còn tốt, trong đội ngũ có một vài võ sư cấp Trảm Thập đã hơi gánh không được.

Siêu cấp mệt mỏi.

Mặt của mọi người đều bị hắc giáp che kín, cũng nhìn không rõ, nhưng trong đội ngũ rõ ràng hơi có oán niệm, không hiểu và bất mãn với hành động của Lý Hạo, bởi vì Lý Hạo cũng không giải thích gì cho bọn hắn.

Đúng vào lúc này, Lý Hạo mở miệng: "Nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ, ăn uống một chút, phải thuận tiện mau chóng, không nên rời khỏi đội ngũ. Ở ngay chỗ này, nửa giờ sau tiếp tục xuất phát!"

Có người nhịn không được, nói nhỏ: "Báo cáo đoàn trưởng, đích đến của chúng ta là đâu?"

"Cứ đi theo là được!"

Lý Hạo không cho câu trả lời chính xác, chắc chắn, mục đích là đâu, hắn cũng không biết.

Nơi nào có thành viên của ba tổ chức lớn thì đích đến của hắn ở đó.

Cách đó không xa, Lưu Long lấy ra một ít lương khô trong nhẫn trữ vật ra phân phối cho đám người theo trình tự. Nơi này, trừ Lý Hạo thì chỉ có Lưu Long có nhẫn trữ vật, đây là Lý Hạo cho ông.

Lần trước giết Vu Khiếu và Hoàng Kiệt, hắn lấy được hai chiếc.

Một trong hai chiếc đó cho Lưu Long, cũng để Lưu Long phụ trách đoạt lại ít gì đó.

Một lát sau, Lưu Long đi tới.

Trong đội ngũ chỉ có Lý Hạo và Lưu Long không mặc áo giáp.

Sắc mặt Lưu Long ngưng trọng, nhìn về phía Lý Hạo, ông biết Lý Hạo làm vậy là vì tránh đi ánh mắt của một số người, thế nhưng... Tiếp tục như thế thì hắn cũng tránh luôn cả ánh mắt của Võ Vệ quân và Tuần Dạ Nhân.

Võ Vệ quân có trang bị định vị đặc thù, nhưng lúc Lý Hạo bước xuống khỏi xe thì đã trực tiếp ném trên xe tải.

Cho nên lúc này bọn hắn là một nhánh quân đơn độc đã mất liên hệ.

Những người khác, đến bây giờ còn chưa kịp phân phối những trang bị định vị này, thời gian bọn hắn gia nhập Võ Vệ quân quá ngắn.

"Có mục tiêu không?"

Lưu Long khẽ hỏi một câu, Lý Hạo lấy ra một tấm bản đồ, chỉ một chỗ trong đó: "Đây là Tuần Dạ Nhân, trước đó Hách bộ trưởng làm một vài công tác chuẩn bị, hắn khóa chặt một vài khu vực, cũng có thể đó là cứ điểm của ba tổ chức lớn. Chỉ là bây giờ Hồng Nguyệt tiến quân quy mô lớn nên hắn từ bỏ tiếp tục tìm kiếm, ngược lại để ta được lợi."

Đây coi như là lợi ích được hả?

Lý Hạo tiếp tục nói: "Đây là chỗ cách Hoành Đoạn hạp cốc gần nhất, khả năng có cứ điểm của Hồng Nguyệt ở đây. Ta đã để Vương Minh đi trước, có lẽ có thể dẫn dụ ra một số người."

Nói rồi, Lý Hạo cũng ăn một miếng bánh nướng cứng rắn, khẽ nói: "Ban đêm sẽ đi qua, hiện tại còn sớm, chạy tới thì nếu thuận lợi, có lẽ đối phương cũng để mắt tới Vương Minh... Tìm hiểu nguồn gốc, thanh lý cứ điểm này!"

Lưu Long nhìn địa đồ một cái, trầm giọng nói: "Còn có gần trăm dặm đường, mọi người có thể chống đỡ được không?"

"Ta cố ý đó. Nội kình của Trảm Thập không nhiều, hao sạch nội kình của bọn hắn!"

Lý Hạo thấp giọng nói: "Chỉ có hao hạch rồi thì bọn hắn mới có thể lực kéo dài, lúc này nếu như có thể lấy được một vài huyết ảnh hoặc là năng lượng thần bí, hấp thu xong thì sẽ có hiệu quả tốt nhất!"

Giải thích thì nói vậy, nhưng Lưu Long cảm thấy nếu làm theo dạng này có thể sẽ dẫn đến việc trong đội ngũ xuất hiện một vài lời oán giận.

Chẳng qua suy nghĩ lại thì ông không lại quản nữa.

Nửa giờ sau, Lý Hạo khẽ quát một tiếng: "Tiếp tục đi tới, nếu ai tụt lại phía sau thì ta sẽ đánh choáng các ngươi, nhét vào nơi đây. Nếu ban đêm có dã thú hoặc là siêu năng đi qua, chết rồi... Không nên oán ta!"

Lời này vừa nói ra, một vài võ sư cấp Trảm Thập sắp chửi mẹ, ngươi còn là người không?

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đám người oán niệm lại lớn hơn nữa thì cũng chỉ có thể yên lặng đi theo. Một vài võ sư Phá Bách cũng sẽ phụ một tay, gặp được một vài con đường khó đi thì cũng sẽ hỗ trợ một hai.

Võ sư không yếu ớt, nhưng nội kình tiêu hao sạch sẽ thì cũng không khác mấy so với người bình thường.

...

Cách Hoành Đoạn hạp cốc hơn 50 dặm, nơi đây có một vùng cây xanh vờn quanh hồ lớn, khung cảnh rất đẹp, phong cảnh rất tốt, chẳng qua bởi vì cách thành thị khá xa nên ngày bình thường cũng không có ai đến nơi này.

Ngày bình thường, ban đêm nơi này cực kỳ an tĩnh.

Đêm nay có hai nam ba nữ xây dựng cơ sở tạm thời ở đây, đốt đống lửa bày tiệc tối, nấu cơm dã ngoại ở đây.

Doanh trướng được xây nên bên hồ.

Năm người hoan thanh tiếu ngữ, ăn đồ nướng, nói chuyện vô cùng náo nhiệt. Mùi thịt bay ra, mùi rượu để cho người ta nuốt nước miếng.

Tiếng cười rất lớn, nhưng nếu cẩn thận quan sát bọn hắn ở khoảng cách gần, thì có thể thấy được ánh mắt mấy người này đều hơi lo lắng.

Hai nam nhân, một người là Vương Minh, một người khác tự nhiên là Chu Cần lúc trước bắt hổ.

Giờ phút này, Chu Cần ăn đồ nướng, trên mặt cười ha hả nhưng trong mắt lại là rất khẩn trương. Nơi này đã từng xảy ra vài vụ án, thường xuyên có người mất tích ở đây, không phải nơi tốt lành gì.

Chẳng qua... Lần này bọn hắn muốn tới những địa phương này.

Khẩn trương kích thích cũng là thứ bọn hắn theo đuổi.

Ăn vài miếng, Chu Cần thấp giọng: "Lão Vương..."

Vương Minh cười ha hả, nghe hắn muốn nói chuyện thì lắc đầu, cười ha ha nói: "Nơi này thật đẹp, ở trong nơi quỷ quái như Bạch Nguyệt Thành lâu thật phiền!"

Mấy nữ nhân khác cũng lập tức luôn mồm phụ họa.

Trong ánh mắt bọn họ đều hơi khẩn trương, nhưng trong sự khẩn trương lại có chút cảm giác như vui đùa kích động. Các nàng truy cầu kích thích, biết lần này đi ra ngoài là làm gì nên lúc này họ ước gì có người đang theo dõi ở bốn phía.

...

Trên thực tế, cũng quả thực có người theo dõi.

Năm đứa con em nhà giàu đều là siêu năng, không thấy họ đeo nhẫn trữ vật nhưng lại mang theo vài chiếc nhẫn trữ năng. Chỉ mỗi Vương Minh, hai tay trọn vẹn đeo năm chiếc chiếc nhẫn.

Nhẫn trữ năng cũng rất đáng tiền.

Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là nhẫn trữ năng gần như đều có trữ bị rất nhiều năng lượng thần bí. Một chiếc nhẫn thường có thể dự trữ 1000 viên năng lượng thần bí.

Mấy tên con em nhà giàu này chưa chắc có nhiều như vậy.

Nhưng dù một chiếc nhẫn dự trữ 100 viên, chỉ riêng Vương Minh đã có chiếc, 500 viên năng lượng thần bí... Trừ những cường giả đỉnh cấp kia ra thì đó vẫn có lực hấp dẫn cực lớn đối với các Siêu Năng Giả còn lại.

Huống chi nơi này cũng không chỉ có một mình Vương Minh.

Mà có cả thảy năm người!

Trong những người khác, Chu Cần cũng đeo nhẫn.

Bình Luận (0)
Comment