Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642: Tràng Thắng Đầu Tiên 2

Chương 642: Tràng Thắng Đầu Tiên 2 Chương 642: Tràng Thắng Đầu Tiên 2

Nơi cách mấy người họ đại khái 500 mét, dưới mặt đất có hai bóng người thoáng hiện. Một người là Siêu Năng Giả hệ Thổ tràn lan, mở ra một không gian dưới đất, một người lỗ tai không ngừng rung động, duỗi dài rất nhiều.

Một lát sau, Siêu Năng Giả duỗi dài lỗ tai nhỏ giọng nói: "Bọn hắn đang tán gẫu, đều là vài việc vặt thôi. Chẳng qua lại có người nói thân phận... Bên trong đó có một người họ Vương, tựa như là Siêu Năng Giả Nhật Diệu sơ kỳ, mà lại còn có địa vị không thấp, trong nhà có vài quyền lợi ở Bạch Long quân."

"Bạch Long quân?"

Cường giả hệ Thổ hơi trầm ngâm một hồi, nghĩ tới điều gì đó, hắn thấp giọng nói: "Phó soái Bạch Long quân họ Vương, tên này... Ta biết đại khái gã là rồi, Vương gia - Vương Minh, danh xưng tuyệt thế thiên tài! Siêu Năng Giả Tuần Dạ Nhân..."

"Tuần Dạ Nhân?"

Siêu Năng Giả lỗ tai dài hơi nhíu mày.

Siêu Năng Giả hệ Thổ khẽ nói: "Không sao, Tuần Dạ Nhân thì thế nào? Xem ra bọn họ đi ra du ngoạn, đi thông báo về trước đi, cẩn thận chút là được."

Hai người cấp tốc khởi hành, không bao lâu sau họ đã chui vào một chỗ dưới mặt đất, tiếp tục đi tới, chui một hồi, dưới mặt đất xuất hiện một vùng không gian bị hệ Thổ siêu năng tạo ra một nơi không nhỏ, phạm vi gần một mẫu đất.

Giờ phút này, trong vùng kiến trúc dưới mặt đất có người đến người đi, nhân số không ít.

Cách cái hồ chỗ Vương Minh cũng chẳng qua mấy ngàn mét.

Rừng núi hoang vắng, vẫn có người ở dưới đất, thâm nhập mấy chục mét dưới đất. Dưới tình huống bình thường thì gần như không có khả năng bị người khác phát hiện.

Theo hai người trở về, một cường giả siêu năng mang mặt nạ quỷ mở miệng nói: "Trường Nhĩ trở về, thế nào, tình huống sao rồi?"

"Năm người đời thứ hai, đều là hậu đại của vài người làm quan ở Bạch Nguyệt Thành..."

Rất nhanh, hai người báo cáo lại tình huống một lần.

Một lát sau, nơi xa có một hán tử dáng người to con đi tới, không mang mặt nạ, hơi nhíu mày nói: "Người Tuần Dạ Nhân... Là mồi nhử hả?"

Siêu Năng Giả hệ Thổ trước đó mở miệng nói: "Không phát hiện bất luận kẻ nào đi theo, mà lại mồi nhử... Năm người đó đều là hậu đại nhà quan, trong đó còn có thiên tài Tuần Dạ Nhân, nếu mấy người này bị tổn thất thì cũng sẽ có nhiều phiền phức... Sẽ để cho mấy người kia làm mồi nhử à?"

Lại có người cười nói: "Coi như thật sự là mồi nhử, không có Hách Liên Xuyên ở đó, Hầu Tiêu Trần không ra... Vậy cũng có thể ăn được!"

"Đối phương có một Nhật Diệu, bốn Nguyệt Minh... Không tính yếu, chẳng qua cũng không tính là gì."

"Vẫn phải cân nhắc mới tốt, không nên tùy tiện ra tay. Nơi đó cách căn cứ chúng ta quá gần, một khi mấy người bọn hắn mất tích thì rất dễ hấp dẫn cường giả tới đây tuần tra..."

Những người này, ngươi một lời ta một câu, có người muốn ăn mất những người kia, có người thì đề nghị cẩn thận một chút.

Nơi này đích thật là một cứ điểm của Hồng Nguyệt, chỉ là trước kia có rất ít người. Gần đây theo rất nhiều cường giả Hồng Nguyệt đến, trước kia nơi này chẳng qua hơn mười người, bây giờ lại tụ tập bốn năm mươi siêu năng.

Cũng chính vì vậy mà nơi này hơi loạn, nhiều người lại đến từ địa phương khác nhau, cứ điểm nho nhỏ mà lại có người của ba hành tỉnh ở đây, giữa lẫn nhau cũng không có gì lệ thuộc.

Cho nên nói chuyện cũng có âm thanh và đề nghị khác biệt.

Nơi đây cách Hoành Đoạn hạp cốc không xa, bọn hắn ở đây đợi, thật ra chỉ có một nhiệm vụ là đánh giết một vài Siêu Năng Giả lạc đàn, chỉ cần không phải Hồng Nguyệt thì đều có thể giết.

Nếu quá mạnh, vậy không nên giết mà là ghi chép lại. Nơi này, có mấy người cực kỳ am hiểu dò xét siêu năng, tỉ như Trường Nhĩ, mặc dù chỉ là Nguyệt Minh cấp Mãn Nguyệt nhưng lại có một đôi lỗ tai có thể nghe được âm thanh trong phạm vi ngàn mét, siêu năng lực này đặc biệt hữu dụng.

Trừ Trường Nhĩ thì còn có Siêu Năng Giả am hiểu quan sát từ xa, chỉ là bây giờ sắc trời đã muộn, quan sát không tiện nên vừa nãy không có tiến đến.

Chẳng qua nơi này cũng có cường giả.

Tráng hán kia chính là cường giả Nhật Diệu tối đỉnh, cũng coi là thống lĩnh lâm thời nơi đây. Nghe được đám người ồn ào, hắn hơi đau đầu, cau mày nói: "Được rồi! Đều an tĩnh chút đi! Tuần Dạ Nhân chẳng có gì ghê gớm, giết hay không giết, chỉ cần không phải bẫy rập giết có sao đâu! Mấy ngày qua những tên khốn kiếp kia cũng giết không ít người của chúng ta, từ khi nào Hồng Nguyệt đã sợ Tuần Dạ Nhân?"

"Sau khi Hầu Tiêu Trần giết Hồng Phát trưởng lão thì phía chính phủ Ngân Nguyệt đã sớm cùng chúng ta không chết không thôi!"

Nói xong, hắn lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Lại quan sát một lát đi, không phải mồi Tuần Dạ Nhân thả ra là được, mặt khác cũng bảo bên Bạch Nguyệt Thành dò xét một chút, xem cường giả bên Tuần Dạ Nhân có động tĩnh gì không."

"Được!"

Một đám người không còn nói gì nữa, ngày nào cũng ở dưới nơi được đào ra này, người lại nhiều, không có cách nào tu luyện tốt nên cả đám người đều kìm nén đến hoảng. Họ vừa nghĩ tới ba nữ nhân bên ngoài da mịn thịt mềm, còn cả Vương Minh mang theo rất nhiều năng lượng thần bí... Trên mặt mọi người đều lộ ra một nụ cười.

Cuối cùng không cần ở nơi này rảnh rỗi không có chuyện làm nữa rồi.

...

"Hô hô..."

Tiếng hít thở, tiếng thở dốc, lần nữa vang lên trong đội ngũ.

Giờ phút này, trong bóng tối có một đám người chạy sắp mệt chết, có người chống trường kiếm tiến lên, rốt cuộc không rảnh lo trường kiếm trân quý, không có khả năng dùng linh tinh.

Phía trước, Lý Hạo dừng bước.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Long, truyền âm: "Vương Minh giống như đang kề sát bên này, ta đi xem trước, nếu có thể dẫn tới một số người... Vậy nghỉ ngơi một lát đi, trực tiếp ra tay!"

Lưu Long cũng bị tên này làm cho hơi bất đắc dĩ.

Chạy một ngày!

Lý Hạo không quản ông, cấp tốc biến mất tại chỗ.

Một lát sau, Lý Hạo thấy được năm chùm sáng, chùm sáng của Vương Minh không nhỏ, bốn người khác kém hơn một tí.

"Tên này thật sự không sợ chết, còn dẫn theo 4 Nguyệt Minh!"

Lý Hạo cũng im lặng, cấp tốc tới gần, động tác rất nhỏ, hắn đã hấp thu không ít phong năng, cộng thêm Lộc Doanh Thuật không yếu, hắn vọt mấy bước ra trong bóng tối, đi về phía trước vài trăm mét, trong nháy mắt rơi vào trên một cây đại thụ.

Bình Luận (0)
Comment