Lý Hạo đâm một kiếm vào phía sau lưng đối phương, thời khắc này Nguyệt Bồ hiện ra rõ ràng, toàn bộ ngũ tạng đều bị Lý Hạo tất kích đánh nát, trên lưng, tiểu kiếm đã trực tiếp đâm vào trong trái tim.
Mà Lý Hạo cũng không dừng tay. Tay trái dùng lực bẻ gãy cánh tay đối phương, lượn quanh một vòng, cánh tay giống như Trường Tí Viên, chớp mắt một cái đã vờn quanh lên đầu của đối phương, tay trái siết chặt lấy cổ của hắn.
Lý Hạo hơi dùng sức, răng rắc một tiếng, cổ gãy, vung tay trái lên, một cái đầu bị hắn quăng bay đi qua một bên trong bóng tối.
Chết!
Lúc này năm Tam Dương đã sắp chạy tới, khoảng cách Lý Hạo không đến trăm mét hơn, giờ khắc này họ đều nhìn rõ ràng, cả đám đều hơi mê mang, sau một khắc lại biến thành rung động.
Nguyệt Bồ... Chết!
Đầu cũng mất rồi, cái này còn không chết vậy thì không phải là Tam Dương.
Tam Dương đỉnh phong Nguyệt Bồ tới gần Lý Hạo quá mức, trong chớp mắt bị Lý Hạo đánh chết tại chỗ. Bản thân Lý Hạo cũng cảm thấy quá nhanh, tên này thế mà áp sát hắn... Đây là không xem võ sư ra gì?
Sau một khắc, hắn đạp đất nhảy lên.
Trong nháy mắt, trường kiếm phá không, chém một huyết ảnh thành hai đoạn.
Không để ý hai huyết ảnh khác, Lý Hạo như chim bay thẳng đến hai người Diêm La, về phần ba người Hồng Nguyệt, hắn không quản.
Chớp mắt một cái, hắn phá không vọt tới.
Thiết Bích biến sắc, nữ nhân bên cạnh phát ra tiếng kêu chói tai, một cỗ sóng âm cuốn tới, Lý Hạo như mãnh hổ, cuồng hống một tiếng!
"Grao!"
Sóng âm nổ tung, một luồng sóng âm quét sạch tứ phương, đá rơi xuống núi, liên tục sụp đổ.
Bây giờ Lý Hạo hóa thân một con Hỏa Hổ.
Trong chớp mắt đã tới gần hai người.
Thiết Bích biến sắc, bạo hống một tiếng, trên thân hiện ra một bộ Trọng Thổ Chi Khải!
Ầm!
Lý Hạo đánh ra một quyền, áo giáp không nhúc nhích tí nào, chẳng qua rất nhanh, Thiết Bích nôn ra một ngụm máu, nội phủ chấn động lợi hại.
Thấy Lý Hạo cấp tốc áp sát, chưa kịp đào tẩu nên Thiết Bích bạo hống: "Mau tới, liên thủ, người này đã là họa lớn..."
Người Hồng Nguyệt giống như hơi chần chờ, thế nhưng tuyệt đối không thể để cho người Hồng Nguyệt đi, Lý Hạo vừa mới giết Nguyệt Bồ, quá mức rung động, một khi ba cường giả Hồng Nguyệt đi, hắn và nữ nhân bên cạnh tám chín phần mười sẽ chết.
Thiết Bích gầm thét: "Nhanh, hắn không cách nào cấp tốc đánh vỡ phòng ngự của ta, liên thủ giết hắn, nếu không Hồng Nguyệt mới là cừu nhân lớn nhất của hắn..."
Sắc mặt ba Tam Dương biến hóa.
Sau một khắc, Trịnh Bình khẽ quát một tiếng, cấp tốc bay áp sát Lý Hạo, cùng lúc đó, hai huyết ảnh còn lại cũng cấp tốc bay tới Lý Hạo bên này.
Năm Tam Dương, trong đó còn có hai người hậu kỳ, hai người trung kỳ...
Lại thêm hai huyết ảnh, thực lực như vậy liên thủ chiến Húc Quang cũng chưa chắc thất bại.
Ba người Hồng Nguyệt kịp phản ứng, vẫn làm ra quyết định trước tiên, Lý Hạo… thành họa lớn!
Phiền phức lớn rồi!
Viên Thạc thứ hai.
Giờ phút này, nếu không cách nào giải quyết Lý Hạo, có lẽ Hồng Nguyệt sẽ nghênh đón tên này điên cuồng trả thù, bọn hắn thậm chí không kịp rung động việc Lý Hạo chém giết một Tam Dương đỉnh phong.
Thấy ba Tam Dương cấp tốc tới gần, cường giả hệ Thổ trước mặt có phòng ngự cực kỳ cường hãn, nữ nhân kia còn không ngừng la hét chói tai oanh kích từng đợt...
Trong mắt Lý Hạo thoáng hiện một vẻ lạnh lùng.
Trong nháy mắt, một luồng khí huyết bộc phát, một tiếng ầm vang, khí huyết như không, diệu xạ tinh không, bầu trời biến thành màu đỏ như máu.
Huyết Đao Quyết!
Trong chớp mắt, thần ý tương dung trên tiểu kiếm, Lý Hạo lần này không dung hợp song thế mà là chuyển biến thành Kim Kiếm Thế, không những như vậy, giờ khắc này trên tiểu kiếm của Lý Hạo có sóng nước chập trùng!
Cửu Đoán Kình!
Nhất điệt, nhị điệt, tam điệt...
Trong chớp mắt, tám lần điệt gia hoàn thành, Kim Kiếm Thế am hiểu bộc phát đột phá nhất, cộng thêm Huyết Đao Quyết dung hợp tinh khí thần, trong chớp nhoáng này, Lý Hạo còn mạnh hơn ba phần so với khi vừa mới giết Nguyệt Bồ.
"Đoạn!"
Một kiếm chém ra trong hư không, bầu trời màu đỏ bị chém đứt, Thiết Bích rung động, Trọng Thổ Chi Khải ngoài thân thoáng chốc bị một tiếng ầm vang trảm phá!
Phá!
Phòng ngự hắn tự nhận vô địch, giờ khắc này bị Lý Hạo chém một kiếm phá nát.
"Cút!"
Gầm lên giận dữ, Thiết Bích đánh một quyền tới Lý Hạo nặng như núi, hắn cũng điên cuồng, Lý Hạo muốn giết mình, nằm mơ đi, chỉ cần kiên trì một hồi... Ba cường giả Hồng Nguyệt đuổi tới thì Lý Hạo hẳn phải chết!
Khốn kiếp!
Một quyền này nặng như núi.
Mà Lý Hạo chém một kiếm ra, kiếm ra không hối hận, căn bản không có ý thu kiếm lui tránh.
Một kiếm đâm vào đầu Thiết Bích!
Còn Thiết Bích cũng đập một quyền ầm ầm trên người Lý Hạo, ầm... Sức một quyền này cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt, huyết nhục văng tung tóe, xương cốt đứt gãy, chiến đấu của hai người trong nhát mắt kết thúc trong tiếng thét chói tai của nữ nhân bên cạnh.
Đầu Thiết Bích bị đâm xuyên, còn ngực Lý Hạo trực tiếp hiện lên một lỗ máu, lộ ra trái tim, trái tim đang phập phồng, vài vết rách hiện ra rồi lại cấp tốc khép lại.
Trái tim suýt chút bị đánh xuyên.
Trong mắt nữ nhân không còn vũ mị, chỉ có hoảng sợ và sợ sệt.
Sợ hãi thoáng chốc chiếm lấy tất cả suy nghĩ, nàng không còn thét lên, quay người muốn trốn.
Không lo được Lý Hạo sau lưng, ba Tam Dương đã đuổi tới, nàng chỉ có một ý nghĩ, trốn!
Thiết Bích là Tam Dương hậu kỳ, am hiểu phòng ngự mà cũng bị một kiếm giết chết, huống chi là nàng.
Nàng chỉ là Tam Dương trung kỳ, mà nàng không am hiểu tiến công, sóng âm là công kích mạnh nhất của nàng, nàng còn có một siêu năng lực khác là chế tạo ảo giác... Nhưng nàng thử, ảo giác còn chưa xuất hiện thì đã bị một con mãnh hổ trực tiếp kích phá!
Cho nên nàng là Tam Dương nửa hệ phụ trợ căn bản không phát huy ra được thực lực.
Nàng muốn chạy trốn, Lý Hạo há có thể để nàng toại nguyện.
Giờ khắc này, Lý Hạo hóa thân thành chim, trong nháy mắt biến mất, xông lên!
Nguyên điểm màu vàng hội tụ trên cánh tay, Kim Kiếm Thế!
Đâm một kiếm ra như mỏ chim, một kiếm đâm vào cái ót đối phương, lập tức đánh tan tất cả phòng ngự. Nội kình Lý Hạo phun ra ngoài, một tiếng ầm vang, cái đầu mỹ lệ nổ bể ra, tiếng thét chói tai trong không trung còn chưa tiêu trừ triệt để.
Tam sát!
Chớp mắt một cái, Lý Hạo đã giết ba người.
Giờ phút này, một tiếng nổ vang lên phía sau, một sức mạng hệ Kim cường hãn nổ tung phía sau hắn, nổ bể ra, nổ Lý Hạo lảo đảo một cái, trực tiếp rơi xuống đất. Lý Hạo lăn mình một cái như là viên hầu, rơi xuống đất lộn vài vòng, máu me khắp người nhưng đã tránh đi lần công kích thứ hai.
Tam Dương Hồng Nguyệt đánh tới!
Hai huyết ảnh lập tức xâm nhập nội phủ của Lý Hạo, Lý Hạo khí huyết sôi trào, kêu lên một tiếng đau đớn, huyết ảnh trực tiếp bị hắn hòa tan, truyền ra tiếng vang bén nhọn.
Ba người Trịnh Bình đối diện hơi biến sắc.
Ảnh Thần cứ thế bị hắn diệt sát?
Quá nhanh, tất cả đều quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn hắn vừa đuổi tới là Thiết Bích am hiểu phòng ngự đã trực tiếp bị Lý Hạo giết chết, Mị Cơ am hiểu sóng âm trực tiếp bị đánh nổ đầu, Nguyệt Bồ am hiểu ám sát càng đã sớm lạnh!
Trước sau cũng sẽ không vượt quá 10 giây, người nam nhân trước mắt này đã đánh chết tất cả cường giả Tam Dương của Phi Thiên và Diêm La.
Cái lỗ ở ngực vẫn còn đó, phía sau thì bị Trịnh Bình nổ ra một cái lỗ máu, Lý Hạo bị đánh xuyên thấu, thậm chí xuyên thấu qua vài chỗ, có thể nhìn thấy đối diện.
Nhưng nam nhân trẻ tuổi trước mắt này vẫn hung ác như cũ!
Trong ánh mắt chỉ có ngoan ý!
Mấy người Trịnh Bình nuốt một ngụm nước bọt, lúc nà, chỉ có một ý nghĩ trong đầu… hôm nay tên này hôm nay, sau này còn khó đối phó hơn Viên Thạc, muốn hung tàn hơn!
Lý Hạo thụ thương... Đúng là cơ hội để bọn họ giết hắn!
"Giết!"
Ba người không lùi bước, làm Tam Dương, bọn hắn hiểu rõ lúc này một khi thoát đi, đó chính là tử kỳ đến, không thấy Mị Cơ hạ tràng à?
Trốn đó là sẽ chết.
Bị võ sư cận thân đuổi kịp, không có khả năng toàn lực ứng phó, phòng ngự có thể bị đánh tan nhẹ nhõm... Đó chính là chờ chết.
Nhân lúc hắn bị thương, đòi mạng hắn!
Giờ khắc này, ba người không còn ý nghĩ lưu thủ bắt sống, người này nhất định phải giết. Tất cả mọi người xem thường hắn thế nhưng trận chiến đêm nay chính là bố cục của người này, hắn đã sớm chuẩn bị chém giết Tam Dương.