Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 655 - Chương 655: Tam Sát! 1

Chương 655: Tam Sát! 1 Chương 655: Tam Sát! 1

Theo Nguyệt Bồ phát hiện Lý Hạo, người thứ hai phát hiện là người Hồng Nguyệt.

Ba huyết ảnh cũng phát hiện Lý Hạo ngay lúc này.

Nơi xa, sắc mặc Trịnh Bình biến hóa, cấp tốc truyền âm: "Nhanh, Nguyệt Bồ ở gần đó!"

Ba người nhanh chóng tăng tốc!

Lý Hạo thế mà ở bên ngoài, đứng đó một mình, mà Nguyệt Bồ cách hắn chỉ có mấy trăm mét mà thôi. Sắc mặt mấy người hơi biến đổi, Trịnh Bình cấp tốc truyền âm: "Dùng Ảnh Thần ngăn cản Nguyệt Bồ, Kim Cửu, lấy Ảnh Thần của ngươi đi bắt Lý Hạo!"

Hai trong ba huyết ảnh cấp tốc bay về phía Nguyệt Bồ, ngăn cản Nguyệt Bồ xuống tay với Lý Hạo, một huyết ảnh khác thì bay tới Lý Hạo.

Bên này ba người động tĩnh không nhỏ, lập tức cũng đưa tới hai người Diêm La cách đó không xa chú ý, hai người này còn chưa nhìn thấy Lý Hạo, nhưng nhìn thấy người Hồng Nguyệt kích động như vậy thì hiển nhiên cũng biết có thể là phát hiện Lý Hạo tồn tại.

Hai người cũng không nhàn rỗi, cấp tốc đi theo đám bọn hắn bay về phía Lý Hạo.

...

Lý Hạo ngẩng đầu, thấy được một đạo huyết ảnh bay tới mình.

Cũng nhìn thấy hai huyết ảnh khác cấp tốc bay tới chỗ Nguyệt Bồ.

Giờ phút này, vốn Nguyệt Bồ còn muốn lại quan sát một lát nhưng lại lập tức cảm nhận được huyết ảnh tồn tại, cảm giác kia nói cho hắn biết đây là Huyết Thần Tử của Hồng Nguyệt.

"Hừ!"

Nguyệt Bồ hừ nhẹ một tiếng, vốn còn muốn nhìn mà các ngươi lại gấp gáp như vậy, chủ động ra tay, vậy đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường!

Hắn loé lên một cái, cấp tốc phóng đến chỗ Lý Hạo.

Nơi xa, Trịnh Bình biến sắc, tốc độ Nguyệt Bồ cực nhanh, ẩn tàng hành tung, hắn cũng khó bắt được.

Giờ phút này, hắn không thể không lên tiếng cao to: "Lý Hạo, đi, sát thủ Phi Thiên ở gần ngươi! Đi mau, từ bỏ chống cự, để Ảnh Thần mang ngươi rời đi..."

Buồn cười không?

Giờ khắc này, người cảnh báo cho Lý Hạo lại là người Hồng Nguyệt.

Nhưng Lý Hạo không hề ngoài ý muốn, Hồng Nguyệt đại khái là kẻ địch không hi vọng hắn chết nhất.

Hắn không nhúc nhích, mà Nguyệt Bồ cũng hiện ra, trước mặt Lý Hạo, có gì cần phải che giấu?

Hắn là Tam Dương đỉnh phong, còn sợ bị Lý Hạo phát hiện hành tung?

Thoáng chốc Nguyệt Bồ vượt qua mấy trăm mét như một mũi tên, thậm chí còn có ý nghĩ giúp Lý Hạo đánh lui huyết ảnh. Một luồng siêu năng hệ Ám bộc phát trên đầu Lý Hạo, một tiếng nổ vang, trong lúc mơ hồ đánh lui một cái bóng.

Thủ đoạn bình thường không có cách nào đối phó huyết ảnh, nhưng đến cấp độ của Nguyệt Bồ - Tam Dương đỉnh phong, thật ra cũng mơ hồ có thể cảm giác được chúng nó tồn tại. Đối phó huyết ảnh, Diêm La và Phi Thiên không phải không hề có thủ đoạn nào, thứ này liên quan đến tinh thần, chỉ cần tại xen lẫn chút tinh thần lực trong siêu năng thì tự nhiên có thể đối phó.

Một tiếng nổ vang lên, tiếng vang nổ tung trên đầu Lý Hạo.

Tiếng Nguyệt Bồ thăm thẳm: "Hồng Nguyệt muốn bắt ngươi, đó là lột da rút xương ngươi, theo ta đi..."

Phi Thiên chưa chắc sẽ nhất định giết ngươi đâu.

Có lẽ còn có thể giao dịch một chút với Hồng Nguyệt.

Trong nháy mắt, Nguyệt Bồ tới gần Lý Hạo, một tay chộp tới Lý Hạo, một sức mạnh hệ Ám tuôn ra, thậm chí tạo thành một tấm lưới to lớn, muốn trực tiếp bắt Lý Hạo đi.

Cho đến lúc này, Lý Hạo vẫn bất động, phảng phất bị sợ choáng váng.

Hắn đang nghĩ, sau này có lẽ không có cơ hội như vậy.

Bây giờ tất cả mọi người khinh thường hắn, cho nên Tam Dương đỉnh phong này dám dán gần một võ sư như vậy, thậm chí khoảng cách không đến 5 mét, nhưng nếu lần này còn sống, sau này… đại khái không có Tam Dương dám dựa gần hắn thế nữa.

Ngay một khắc này, khoảng cách của Nguyệt Bồ càng ngày càng gần, thậm chí muốn dính chặt Lý Hạo...

Lý Hạo động!

Giờ khắc này, Nguyệt Bồ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau một khắc, bỗng nhiên có một cỗ thần ý cực kỳ cường hãn oanh kích não hải, giống như có một con mãnh hổ chui vào trong đầu hắn.

Sau một khắc, một tòa núi lớn oanh kích xuống.

Thần ý!

Vào thời khắc này, một vòng kiếm quang diệu xạ tứ phương, chiếu sáng nơi đây.

Trên Tinh Không Kiếm bộc phát một vòng ánh lửa, Lý Hạo chém một kiếm ra, vô thanh vô tức, thần ý bộc phát đến cực hạn, song thế dung hợp, nhanh, cực kì nhanh, một kiếm chém về phía Nguyệt Bồ!

Ánh mắt Nguyệt Bồ hơi mê nhưng thoáng chốc đã hoàn hồn.

Hắn bạo hống một tiếng, biến chưởng thành quyền, đập tới vào tiểu kiếm của Lý Hạo!

Tên này... Tình hình gì vậy?

Đây là suy nghĩ của hắn.

Bị thần ý công kích làm hắn còn hơi mê mang.

Bình thường Lý Hạo chiến đấu cực ít nói chuyện, lúc này hắn gầm nhẹ một tiếng, phát tiết ngang ngược trong lòng!

"Đoạn Ngã!"

Một tiếng đoạn ta, kiếm mang lăng không!

Răng rắc!

Một tiếng vang giòn, xương cốt trực tiếp đứt gãy, nắm đấm của Nguyệt Bồ trực tiếp bị tiểu kiếm xẹt qua, xương cốt bị gãy phát ra một vài âm thanh, sau một khắc, toàn bộ cánh tay phải đều rơi xuống dưới.

Tiểu kiếm cũng không dừng lại, cắt đứt cánh tay phải của đối phương rồi trong nháy mắt chém tới đầu của hắn.

Lúc này Nguyệt Bồ triệt để hoàn hồn. Hắn rống to một tiếng, vội vàng lui tránh, thế nhưng đã muộn một bước. Phụt một tiếng, toàn bộ cánh tay phải từ bả vai trực tiếp bị một kiếm bổ ra, thậm chí ngay cả eo cũng bị cắt trúng, một phần ba thân thể trực tiếp bị cắt xuống.

Không có đau khổ, quá nhanh!

Thậm chí đều không có các loại đau khổ truyền đến, Nguyệt Bồ đã thấy được cánh tay phải của mình rơi xuống, liên đới lấy eo bên phải đều bị cắt ra.

Phòng ngự của Tam Dương đỉnh phong, giờ khắc này lại như giấy, trực tiếp bị một kiếm này kích phá!

Tốt xấu gì Hoàng Kiệt cũng thấy được Lý Hạo đánh chết Vu Khiếu, nhiều ít vẫn khá coi trọng Lý Hạo, nhưng Nguyệt Bồ căn bản chưa thấy Lý Hạo ra tay, sự cảnh giác với Lý Hạo còn không bằng Vu Khiếu!

Giờ đây Nguyệt Bồ hoảng sợ, cánh tay trái thoáng chốc hóa thành hắc ám chi kiếm, một kiếm bổ về Lý Hạo!

Mà Lý Hạo cũng đồng thời chém ra một kiếm, người đã hoàn toàn gần sát đối phương.

Tay trái hắn sớm đã hiện ra trảo hình, một trảo vồ ra, răng rắc một tiếng, năm ngón tay xâm nhập cánh tay trái của đối phương, mở ra một lỗ máu xuyên thấu. Sau đó hắn quát khẽ một tiếng, một trảo bóp ra, xương cốt bị bóp nát.

Đầu gối nâng lên trong nháy mắt, một lên gối ra!

Rắc!

Ngực Nguyệt Bồ trực tiếp bị một lên gối vỡ nát.

Tay phải Lý Hạo cầm kiếm, xắn một kiếm hoa, tiểu kiếm bị hắn nắm chặt, đâm một kiếm vào phía sau lưng đối phương.

Mặt mũi Nguyệt Bồ tràn đầy mờ mịt và rung động...

Ánh mắt của hắn, thấy được ánh mắt Lý Hạo, hung ác, vô tình, giết chóc!

Đây là người mới vừa vào Đấu Thiên?

Hắn không cách nào tin được!

Hắn là Tam Dương đỉnh phong mà.

Nơi xa, năm Tam Dương đang cấp tốc bay đến bên này, lúc này họ mơ hồ cũng nhìn thấy một chút nhưng lại nhìn không rõ, thân thể còn bay tới chỗ Lý Hạo theo bản năng.

Mà sau một khắc, bọn hắn thấy được, lần này nhìn cực kì rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment