Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 654 - Chương 654: Quá Điên Cuồng

Chương 654: Quá Điên Cuồng Chương 654: Quá Điên Cuồng

Ba bên vòng vây.

Bọn hắn đều có manh mối, biết Lý Hạo hôm nay có khả năng trốn bên trong ngọn núi nhỏ trước mặt nhất.

Núi nhỏ, tốt nhất.

Trốn cũng khó, ngược lại là thích hợp làm phần mộ cho nhánh Võ Vệ quân này.

...

Mà giờ khắc này, Lý Hạo yên lặng nhìn ba bên chạy về phía mình, nhìn ba huyết ảnh to lớn cấp tốc bay tới chỗ hắn, muốn làm thịt hắn, muốn hắn mù lòa..

Huyết ảnh lớn thế mà còn có tận ba cái, nghĩ ta nhìn không thấy sao?

Chẳng qua 6 Tam Dương... Áp lực rất lớn.

Tinh Không Kiếm trong tay nổi lên.

Lý Hạo phá vỡ trọn vẹn 8 viên Thần Năng Thạch, chúng cấp tốc bị tiểu kiếm hấp thu, một bộ phận thần năng tràn vào thể nội.

Hắn quay đầu nhìn về phía những võ sư mặc hắc giáp kia, lộ ra một nụ cười: "Giết chóc mấy ngày nay, mọi người tiến bộ không nhỏ, chẳng qua… phiền phức cũng tới rồi. Hiện tại, ba tổ chức lớn, 6 Tam Dương từ tứ phía vây giết tới..."

Đám người hơi xao động.

Tam Dương!

Còn là sáu người!

"Mấy ngày nay ta không hề ra tay, ngược lại cầm không ít món lợi, mặc dù ta là đoàn trưởng của chư vị, nhưng cũng không thể đi ăn chùa."

Lý Hạo cười một tiếng: "Đều nói sư phụ ta - Viên Thạc là người đứng đầu võ sư... Sư phụ ta lại nói trò giỏi hơn thầy, đây mới là kết quả ông muốn. Sư phụ ta nhất chiến thành danh, đánh chết Tề Mi Côn... Không biết đêm nay Lý Hạo ta có thể dương danh thiên hạ không!"

"Lưu phó đoàn trưởng!"

Lý Hạo hô một tiếng, thời khắc này Lưu Long cũng mặc hắc giáp, nghe vậy cấp tốc trầm giọng đáp: "Có!"

"Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản… xem kịch, phòng thủ!"

Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tại nơi này nhìn, những Tam Dương này tới trước một bước nhưng không có nghĩa không có Nhật Diệu đi theo, khả năng đều ở phía sau..."

Lưu Long vội nói: "Chúng ta liên thủ, vận dụng trận pháp, không nói có thể đánh giết Tam Dương nhưng ngăn lại một Tam Dương thì tuyệt đối không có vấn đề... Các huynh đệ còn không sợ, mấy ngày nay chúng ta..."

"Không cần thiết!"

Lý Hạo đưa tay, cắt ngang ông, cười nói: "Tin ta! Nếu ta không giết được bọn chúng… các ngươi ngăn lại một người cũng không có ý nghĩa quá lớn."

Có thể ngăn lại sao?

50 người hội tụ, hội tụ ở Lưu Long, vẫn là có thể.

Thế nhưng... Có cần thiết không?

Ngăn lại ai?

Một người, đó là Tam Dương đỉnh phong, coi như thật sự có thể ngăn cản một hồi thì những người này cũng sẽ chết rất nhiều.

Hắc giáp cũng không phải phòng ngự vô địch, chúng chỉ có thể ngăn cản Nhật Diệu công kích thôi.

"Có suy nghĩ này là tốt, tối thiểu bây giờ mọi người không sợ, không sợ Tam Dương!"

"Có Nhật Diệu tới vậy đánh giết bọn hắn!"

Lý Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía nơi xa, đối phó ai trước đây?

Người Hồng Nguyệt?

Không, Hồng Nguyệt giữ lại.

Người Hồng Nguyệt sẽ không tùy tiện đối hạ sát thủ với hắn, ra tay sẽ bó tay bó chân, ngược lại hai bên khác ra tay mới có thể tước đoạt tính mạng.

Tam Dương đỉnh phong kia?

Lý Hạo suy tư một hồi, cười một tiếng, cũng đúng, ra tay thì xử lý người mạnh nhất mới phải.

Chẳng qua không có khả năng hù chạy những người khác, nếu không mình chưa hẳn có thể đuổi kịp.

Gần thêm chút nữa mới tốt!

Nghĩ đến đây, hắn nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên đỉnh núi, vọt bước mấy cái như lăng không phi hành, cấp tốc tiến đến bên kia.

Đám người Lưu Long đều cực kì nặng nề.

6 Tam Dương!

Lý Hạo quá điên cuồng.

Thời khắc này, Lưu Long mới hiểu được vì sao mấy ngày nay Lý Hạo không quá để tâm việc đánh nhau quét chiến trường, thậm chí hành tung cũng không che giấu quá nhiều, một số thời khắc có người đề nghị thanh trừ những bước chân kia, Lý Hạo đều từ chối.

Hắn nói không cần thiết.

Đúng vậy không cần thiết.

Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị muốn làm một vụ làm ăn lớn.

...

Giờ phút này, trong ngũ tạng Lý Hạo, Địa Kiếm Thế và Hỏa Hổ Thế rục rịch nhưng nguyên điểm hệ Kim lại không nhúc nhích.

Thế thứ ba vẫn chưa dung hợp thành công.

Tinh Không Kiếm trong tay hình như dài hơn trước đó một chút, trước kia nó chỉ dài bằng chiếc đũa, nói là kiếm nhưng thật ra chỉ là dao. Mà bây giờ nó lại dài bằng cánh tay nhỏ, cũng coi như là chân chính kiếm, mặc dù nó vẫn không dài bằng trường kiếm bình thường.

"Hai thế dung hợp cũng chỉ có thể miễn cưỡng địch nổi Tam Dương đỉnh phong thôi, đánh giết không được..."

Lý Hạo thầm nghĩ, trước đó hắn đối phó Hoàng Kiệt không có đến mức độ đánh giết, thẳng đến khi vận dụng Huyết Đao Quyết cộng thêm Hách Liên Xuyên kềm chế đối phương một lát thì hắn mới giết Hoàng Kiệt.

Cho nên hai thế dung hợp cũng chỉ có thực lực tầm Tam Dương hậu kỳ.

Muốn giết Tam Dương đỉnh phong thì phải có ba thế dung hợp, nếu không thì phải vận dụng Huyết Đao Quyết.

Đương nhiên bây giờ Lý Hạo mạnh hơn ngày đó, nhục thân, khí huyết đều mạnh hơn, thần ý cũng càng mạnh. Lúc này nếu vận dụng Huyết Đao Quyết, mặc dù không có khả năng tuỳ tiện đánh giết Tam Dương đỉnh phong kia, nhưng chiến một trận cũng sẽ không rơi vào hạ phong.

"Muốn chắc thắng... Nhất định phải dung ba thế!"

Ánh mắt Lý Hạo lấp lóe, tiếp tục tiến lên.

Lần này hắn muốn dung thế thứ ba, cũng không phải là nguyên điểm hệ Kim, nguyên điểm hệ Kim quá mức sắc bén, thứ Lý Hạo muốn dung thật ra là thủy thế sau Cửu Đoán Kình!

Nhưng hắn vẫn không thể đánh ra đệ cửu điệt.

Đệ bát điệt mới xong không xong lâu.

Thế nhưng… liều một phen, sợ cái gì?

Nếu không được thì cưỡng ép dung thế thứ ba là được.

...

Động tác của Lý Hạo cực nhanh nhưng động tĩnh lại rất nhỏ.

Hắn tiến thẳng đến chùm sáng lớn nhất, mãi đến cách chùm sáng kia khoảng chừng ngàn mét thì Lý Hạo ngừng lại.

Giờ phút này, chùn sáng hai phương hướng khác cách hắn cũng không quá xa.

Hắn dừng lại tại một điểm trung tâm.

Lý Hạo dừng bước bất động, yên lặng chờ đợi.

Mãnh hổ trong lòng rục rịch, kéo lấy xiềng xích giống như chờ mong đi ra ngoài thấy một phong quang tốt hơn.

900 mét... 800 mét…

Tốc độ của chùm sáng lớn nhất không chậm nhưng hơi quỷ mị, chạy đông chạy tây giống như một người đang chơi trốn tìm.

Hệ Ám!

Lý Hạo không nhúc nhích, như tượng đá.

...

Nơi xa.

Phi Thiên Nguyệt Bồ giống như thấy được bóng người, trong bóng tối hắn như bóng với hình, những người khác thậm chí không nhìn thấy hắn.

Giờ phút này, Nguyệt Bồ hơi ngoài ý muốn.

Phía trước… có người?

Đêm hôm khuya khoắt, ai sẽ tới nơi rừng núi hoang vắng này?

Không phải siêu năng, hắn không cảm nhận được siêu năng dao động.

Võ sư?

Đám người Lý Hạo?

Trong lòng hắn khẽ động, là đám người Lý Hạo sao?

Lại đang câu cá?

Hắn cười, dưới áo choàng, nụ cười xán lạn, bọn chúng câu cá nghiện rồi à?

Trước đó mấy ngày, đám người này thường xuyên làm loại chuyện này, bây giờ ba tổ chức lớn đều đã biết bọn chúng có thói quen như vậy, hành sự như cũ, còn sử dụng lặp lại, xem tất cả mọi người như kẻ ngu à?

Hắn cấp tốc tới gần, càng đến gần, càng nghi hoặc.

Người kia không có mặc hắc giáp.

Câu cá cũng là bình thường.

Nhưng trong bóng tối, ánh mắt hắn không sai, hắn cảm giác người này khá quen thuộc...

Lại nhìn kỹ một chút, đây chẳng phải Lý Hạo sao?

Hình dạng của Lý Hạo, ba tổ chức lớn vẫn phải có.

Lý Hạo?

Nội tâm Nguyệt Bồ khẽ động, Lý Hạo... Ở nơi này?

Một mình hắn ở nơi này?

Cổ quái!

Tên này không biết ba tổ chức lớn muốn ra tay với hắn, vẫn cảm thấy mọi người không dễ tìm tới hắn, cho nên vẫn ở nơi này tu luyện?

Bình Luận (0)
Comment