Chu phó thự trưởng hít sâu một hơi: "Ma Kiếm hay không Ma Kiếm thì ta không biết, ta chỉ biết là... Ngân Nguyệt trải qua trận này lại sẽ được mọi người chú ý. Hai sư đồ này sợ Ngân Nguyệt không ai để ý, đều muốn làm ra một vài chuyện."
"Đúng vậy, một nam một bắc đều đang giết người, đêm nay Viên Thạc cũng đã giết một Tam Dương đỉnh phong, chạy trốn... Vốn sẽ còn gây nên một chút chú ý, hiện tại đại khái không ai quan tâm, sẽ chỉ quan tâm đồ đệ ông, hắn vừa ra mặt chính là đỉnh phong!"
Triệu thự trưởng cũng cảm khái liên tục.
Người trẻ tuổi thật đáng sợ.
Còn Viên Thạc nữa, ngươi biết không?
Đồ đệ của ngươi trưởng thành đáng sợ, hiện tại chiến tích thậm chí sắp bắt đầu vượt qua ngươi, ngươi lằng nhà lằng nhằng nhiều ngày như vậy, giết một vài Tam Dương, nhưng Lý Hạo đã giết 8 Tam Dương!
Không, có lẽ nhiều hơn.
Trương Đình chết rồi, Hách Liên Xuyên nói không phải hắn làm, đó chính là Lý Hạo nhỉ?
9 Tam Dương?
Còn có những Tam Dương chưa biết nữa nhỉ?
Hai sư đồ này không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì cường giả Tam Dương ngày xưa cao cao tại thượng lại phảng phất thành thằng hề tùy ý có thể giết. Trong chớp mắt, khu vực Ngân Nguyệt, số Tam Dương bị hai người bọn họ giết đã lên đến hai chữ số!
...
Các phương đều đang chấn động!
Tin tức cũng cấp tốc lưu truyền như điên.
Ma Kiếm Lý Hạo!
Quan môn đệ tử của Viên lão ma, hôm nay tại Ngân Nguyệt đã đánh giết sáu Tam Dương trong một trận chiến, giẫm lên thi cốt của ba tổ chức lớn, dương danh thiên hạ!
...
Trung Bộ.
Vượt qua Bắc Hải, hành tỉnh đầu tiên gọi Hải Diệu hành tỉnh.
Giờ phút này, tin tức giống như gió lốc cấp tốc truyền tới.
Viên Thạc vừa đánh chết một Tam Dương, đang đào vong tránh né. Chỗ ẩn núp của ông không tầm thường, ông thuận tay giết chết một nhóm siêu năng rồi núp trong một cứ điểm của Phi Thiên.
Vào thời khắc này, trên một chiếc gương gần đó bỗng nhiện ra từng hàng tin tức.
Viên Thạc đang chữ thương, ngẩng đầu nhìn qua, bỗng nhiên miệng há lớn.
Bích Quang Kiếm cũng đang chữa thương, nghe được động tĩnh thì nhìn về phía Viên Thạc, thấy hắn há to miệng, vẻ mặt ngốc trệ thì hơi nghi hoặc, địch nhân đánh tới rồi?
Nhìn lại theo ánh mắt Viên Thạc, nhìn văn tự hiện ra trên gương.
"Tình báo khẩn cấp:
Đêm nay Ngân Nguyệt hành tỉnh phát sinh đại sự, đồ đệ của Viên Thạc - Lý Hạo ở phía bắc Ngân Nguyệt, một mình chiến sáu Tam Dương, đánh giết cường giả Nguyệt Bồ của Phi Thiên chúng ta, giết Kim Cửu, Đoàn Siêu, Trịnh Bình của tổ chức Hồng Nguyệt, giết Thiết Bích, Mị Cơ của tổ chức Diêm La.
Độ nguy hiểm của Ngân Nguyệt tăng cao, trước đó Lý Hạo suất lĩnh Liệp Ma quân dưới trướng gồm năm mươi võ sư, đánh giết trên trăm siêu năng, sát tính hơn xa Viên Thạc!
Tính nguy hiểm của Lý Hạo tăng lên, đề nghị báo cáo đề thăng làm uy hiếp của Húc Quang, nếu có thành viên tiếp nhận nhiệm vụ Lý Hạo, đề nghị phải có thực lực Húc Quang trung kỳ trở lên."
Ngô Hồng Sam cũng mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nhìn về phía Viên Thạc.
Vẽ mặt ngốc trệ!
Tin này... Nói chính là đồ đệ ngươi?
Tên nghe lời, hiểu chuyện, còn làm công tác văn hoá - Lý Hạo?
Đúng vậy đây chính là những từ Viên Thạc luôn nói.
Tại trong ấn tượng của Ngô Hồng Sam, đồ đệ của ông cũng đích thật là tiểu hài tử nhã nhặn tiểu, có văn hóa, lại nhu thuận, luôn thích cười...
Sau đó... Đây là cái gì?
Trùng tên trùng họ?
Vừa vặn ngay cả tên Viên Thạc cũng trùng tên trùng họ, đúng không?
Một trận chiến giết sáu Tam Dương!
Lúc này Viên Thạc cũng hoàn hồn, vẻ mặt ngốc trệ, một lát sau ông khôi phục bình tĩnh, thấy Ngô Hồng Sam nhìn mình thì cười: "Nhìn ta làm gì?"
"Đồ đệ của ngươi?"
"Đúng rồi, thế nào?"
"Ngươi… nói nhu thuận?"
"Đúng mà, không nhu thuận hả?"
Viên Thạc cười, cười ha ha, cười hơi bất đắc dĩ: "Đừng nhìn, ta cũng không biết sao tiểu tử này tiến bộ nhanh vậy, ta biết hắn có thể tiến vào Đấu Thiên rất nhanh, thậm chí rất nhanh sẽ địch nổi Tam Dương... Thế nhưng... Thế nhưng... Mẹ nhà hắn, ta làm sao biết hắn có thể một chọi sáu, còn thắng nữa!"
Nói rồi, ông lặng lẽ nói: "Tiểu tử này… gặp phiền phức lớn rồi! Lão tử đến bên này, thật vất vả để mọi người không quan tâm hắn, tốt rồi, hắn cướp đầu ngọn gió, lập tức lấy độ nguy hiểm cao hơn ta!"
Đây coi là cái gì?
Đến cùng ai đang yểm hộ ai vậy?
Còn nữa, sao tiểu tử này làm được?
Viên Thạc cũng không rõ, lúc này có lẽ ông cũng có thể làm đến một bước này của Lý Hạo, thế nhưng… thế nhưng ba thế của ông hiện ra, thế thứ ba đều dung hợp, còn kém không thể dùng Huyết Đao Quyết... Cái này không có cách, ông không có kiếm năng.
Dùng linh tinh mà không kịp thời lấy được huyết ảnh thì ông sẽ xong đời, vậy nên ông sẽ không dùng linh tinh.
Mặc dù như thế thì cũng cường hãn không hợp thói thường, không nói địch nổi Húc Quang nhưng trong Tam Dương, ông cảm thấy mình là vô địch, tồn tại quét ngang.
Mà đồ đệ của mình hình như cũng không kém!
Ngô Hồng Sam hít sâu một hơi: "Đồ đệ này của ngươi... Không thể tưởng tượng nổi! Chẳng qua ngay cả Phi Thiên cũng đang đồn tin tức đến các phương, chỉ sợ đêm nay toàn bộ vương triều sẽ biết được đồ đệ của ngươi lợi hại, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm."
"Sợ cái gì?"
Viên Thạc ngược lại là nghĩ thông suốt rồi, sợ cái gì?
Đến thì giết!
Giết không nổi thì chạy, không chạy nổi thì nhận mệnh, chỉ đơn giản như vậy.
Ông nở nụ cười: "Tiểu tử giỏi, lợi hại! Chẳng qua… ta là sư phụ hắn cũng không kém, đêm nay tốt xấu gì cũng giết một Tam Dương. Tính toán, dọc theo con đường này ta đã giết cũng sắp được 10 Tam Dương... Ừm, tiếp tục bảo trì, không thể bị tiểu tử này vượt qua! Bích Quang, dưỡng thương nhanh lên, thương thế tốt hơn thì tiếp tục giết... Chúng ta chạy ngược chạy xuôi cả đường, số lương Tam Dương giết được cũng sắp bị đồ đệ của ta đuổi kịp, có mất mặt hay không?"
Ngô Hồng Sam không nói một lời nhưng trong lòng lại thật lâu không cách nào bình phục.
Đồ đệ của Viên Thạc, còn là đệ tử nhỏ nhất, thế mà đêm nay giết sáu Tam Dương, điều này khiến bà hơi khó chịu. Trước đó không lâu, bà mới ác chiến nửa ngày cùng một Tam Dương sơ kỳ, tại Viên Thạc áp trận mới đánh chết đối phương.
Giờ phút này, so sánh với Lý Hạo, bà cảm thấy không có mặt mũi!