Ngân Nguyệt, Bắc cảnh.
Lý Hạo một trận chiến dương danh thiên hạ, lúc này đang dẫn theo Liệp Ma đoàn trốn lên phương bắc.
Một đêm phi nước đại tám trăm dặm, đây không phải khoa trương mà là thật sự phi nước đại tám trăm dặm, mỗi giờ di động với tốc độ cao, tốc độ cao tới trăm dặm.
Đi bộ!
Trong đội ngũ, một vài võ sư đã sớm mệt hư thoát. Võ sư rất mạnh, kiên trì chạy một hai giờ thì bọn hắn có thể chịu được, nhưng kiên trì một đêm, liên tục phi nước đại tám trăm dặm, dù là Phá Bách hậu kỳ thì cũng có mấy người khó có thể chịu đựng.
Thế nhưng không ai nói một chữ không.
Buổi chiều đầu tiên, bọn hắn xuyên thẳng qua từ trong núi rừng, hành tẩu trăm dặm, có người phàn nàn, cảm thấy Lý Hạo không tốt.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người cắn răng, dù chạy nội thương phát tác thì vẫn kiên trì chạy.
Không khác, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, bọn hắn bị nam nhân trẻ tuổi trước mắt này chinh phục.
Đây mới thật sự là võ sư!
Có hắn ở đây thì Liệp Ma đoàn mới có thể hoành hành tứ phương, săn giết siêu năng, lại giương uy danh võ sư.
Những người này nâng lẫn nhau, có người thậm chí cõng những đồng liêu tác chiến bị thương trên lưng, bây giờ là đồng đội!
Những người này đều không phải là quân nhân, nhưng liên tiếp tác chiến, bọn hắn hơi hiểu rõ cái gì gọi là đồng đội huynh đệ.
Hắc giáp trùng điệp ép một vài người lúc này hơi không thể thừa nhận, nhưng mà cũng không ai cởi hắc giáp, đây là bảo mệnh căn bản của bọn hắn, nếu không trận chiến tối hôm qua có rất nhiều Nhật Diệu, bọn hắn nhất định phải có người chết.
Có hắc giáp trên người, tăng thêm Lưu Long, cộng thêm trận pháp, bọn hắn không ai bỏ mạng, chỉ có người bị chấn thương mà thôi.
Trời đã sáng, bốn phía hoang tàn vắng vẻ.
Phía trước, Lý Hạo ho khan vài tiếng, đưa tay, phía sau, đám người cấp tốc dừng bước, từng người ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo nhìn về phía trước, cười một tiếng: "Nhìn thấy ngọn núi lớn phía trước không?"
Nhìn núi làm ngựa chết.
Dù ngọn núi đã sớm hiện ra trước mắt mọi người, thế nhưng… chạy rất lâu rồi mà ngọn núi kia giống như cách bọn họ vẫn rất xa.
"Ngọn núi kia gọi là Thương Sơn!"
Lý Hạo ngóng về nơi xa xăm: "Gần Thương Sơn có tòa thành nhỏ, gọi là Ngân Thành!"
"Ngân Thành, biên cương của Ngân Nguyệt, cũng là biên cương của Thiên Tinh vương triều, trong sách nói vượt qua Thương Sơn là một quốc gia khác, tên là Đại Ly!"
Lý Hạo mang theo chút thổn thức, hơi xúc động: "Nơi đó là cố hương của ta! Khi còn bé, nơi xa nhất ta từng đi qua chính là Thương Sơn. Hôm nay ta dẫn mọi người tiến vào địa giới Thương Sơn, Thương Sơn hiểm trở, từ xưa đã có câu nói leo núi khó như lên trời..."
"Từ Thương Sơn đi về phía đông, vượt qua đỉnh núi, đi qua dãy núi, một đường hướng phía trước, không cần đi hướng bắc vì phương bắc có Đại Ly. Mặc dù bây giờ trăm năm chưa từng xâm phạm biên giới, nhưng ai cũng không biết ở Đại Ly tình huống thế nào... Chúng ta đi về phía đông, một đường xuyên qua phía bắc Ngân Nguyệt, thẳng đến cuối cùng, nó tương liên với Hoành Đoạn hạp cốc... Chúng ta lại về Hoành Đoạn hạp cốc!"
Lý Hạo mang theo chút ý cười, mang theo chút lãnh ý: "Để bọn hắn coi là chúng ta trốn, chạy trốn tới Đại Ly... Nhưng chúng ta không đi, Ngân Nguyệt, đó là địa bàn của chúng ta, vì sao phải đi? Từ Hoành Đoạn hạp cốc giết về... ba tổ chức lớn có mạnh hơn, thì chờ chúng ta giết sạch siêu năng của bọn hắn... Bọn hắn chẳng là cái thá gì!"
"Giết về, lại liệp ma!"
"Liệp ma!"
"Liệp ma!"
Đám người cùng hét to, nhiệt huyết sôi trào.
Chúng ta không đi!
Lại giết về, một đường xuyên qua Thương Sơn, lại vào Hoành Đoạn hạp cốc, giết trở lại, liên chiến toàn bộ Ngân Nguyệt!
Ngân Nguyệt rất lớn, nhưng bọn hắn cũng bằng lòng đi theo Lý Hạo, liên chiến trên đất Ngân Nguyệt bụi gai khắp nơi này, không khác, võ sư ưa thích loại kích thích này.
Lý Hạo cười một tiếng, lần nữa ho khan một trận.
Giờ phút này, Lưu Long hơi nhíu mày.
Lý Hạo ho khan, ngay từ đầu ông không để ý nhưng lúc này lại hơi lo lắng. Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng sẽ ho khan vài tiếng, đây là thương tổn tới nội phủ?
"Đi, vào Thương Sơn! Thương Sơn mưa nhiều, rất nhanh có thể xóa bỏ toàn bộ hành tung của chúng ta!"
Lý Hạo phất tay, cả đám người tiếp tục chạy như điên, thấy được Thương Sơn, dù họ không biết tình huống trong Thương Sơn nhưng có Lý Hạo dẫn đầu, đám người cũng không lo lắng gì, phảng phất Thương Sơn chính là con đường ánh sáng bọn hắn giết ra lần nữa!
...
Tiếp tục chạy như điên hơn một giờ, cả đám người Lý Hạo chui từ đường núi tự nhiên hiểm trở vào bên trong dãy núi Thương Sơn.
Cây cối cao lớn, động vật gầm gừ, không khí mát mẻ, phảng phất để bọn hắn giành lấy cuộc sống mới.
Lá cây cực dày, có thể hữu hiệu che lấp cước bộ của bọn hắn.
Giờ phút này, mấy người Lưu Long và Lý Hằng khẽ nói một hồi, cấp tốc tiến lên, đuổi kịp Lý Hạo dẫn đường.
"Đoàn trưởng, thu hoạch thống kê ra rồi!"
"Nói."
"Năng lượng thần bí nhiều nhất, bàn bạc 1 vạn 2 ngàn viên! Chủ yếu chính là mấy Tam Dương cung cấp, trừ bản thân có được năng lượng thần bí, còn có một vài nhẫn trữ năng bọn hắn mang theo."
Chỉ là 6 Tam Dương, tối thiểu cung cấp tầm 8000 viên siêu năng cho Lý Hạo, cộng thêm nhẫn trữ năng bọn hắn mang theo, một người mang theo mấy trăm viên, Tam Dương đều cung cấp hơn vạn viên năng lượng thần bí.
Nhật Diệu quả thực cung cấp không được bao nhiêu, một người cung cấp hai ba trăm viên là tốt rồi. Đám người Lưu Long giết Nhật Diệu, khi giết, tiêu tán cũng nhiều, cuối cùng sau trận chiến này cũng chỉ thu được 12000 viên năng lượng thần bí.
"Thần Năng Thạch, 27 khối! Cường giả Phi Thiên kia mang theo nhiều nhất, khoảng 9 khối, Hồng Nguyệt ít..."
Lý Hạo khẽ nhíu mày, thu hoạch không coi là nhiều!
Mới 27 khối Thần Năng Thạch, phải biết hắn bổ sung kiếm năng nên đã trực tiếp phá vỡ 8 khối, sau đó lại bổ sung một lần, tiêu hao 12 khối Thần Năng Thạch, kết quả thu được lại không nhiều.
"Nhẫn trữ năng 22 mai, nhẫn trữ vật 6 mai, mặt khác, còn có một số bảo vật..."
Lưu Long chần chờ nói: "Có chút bảo vật, chúng ta cũng không biết, nhưng nhìn ba động, có siêu năng ba động... Có thể là một chút vật phẩm siêu phàm."
Nhẫn trữ năng cũng không phải ít.
Nhẫn trữ vật thì chỉ Tam Dương mới có.
Lý Hạo tính toán một chút, không quá hài lòng với mấy thứ thu được, không thể đạt tới mong muốn của hắn. Hắn dự đoán những tối thiểu những Tam Dương có thể cung cấp bốn năm mươi khối Thần Năng Thạch cho hắn.
Ai ngờ đều là quỷ nghèo, còn không có tiền bằng hai vị Tam Dương kia trong tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Phi Thiên thì vẫn được, Tam Dương đỉnh phong xem ra rất được coi trọng.
Chẳng qua đây chỉ là hôm nay, trước đó mấy ngày, bọn hắn giết không ít siêu năng, cũng thu được năng lượng thần bí gần 5000 viên. Dù sao giết trên trăm siêu năng, tụ ít thành nhiều, cũng là một bút thu nhập không ít.