Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 671: Mãnh Thú

Chương 671: Mãnh Thú Chương 671: Mãnh Thú

Hải Khiếu nhíu mày: "Không nghe nói Thương Sơn có yêu quái xuất hiện, nếu như thật sự có khoảng cách Ngân Nguyệt gần như vậy, một chút động tĩnh đều không có sao? Ngược lại Bắc Hải lại có một ít yêu quái, ta thấy tận mắt một con yêu quái giống như là cá voi thành tinh, thực lực cường hãn không gì sánh được, nhưng mà sát tính không nặng, chỉ là có Tam Dương đã từng thử công kích, kết quả ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không có công phá được, ít nhất cũng là một yêu quái cấp độ Húc Quang."

Cái gọi là yêu quái không đến Tam Dương, cũng không có tư cách gọi như vậy.

Đến Tam Dương cùng Húc Quang mới có thể được người ta gọi là yêu quái.

"Lý Hạo thế mà lại chạy vào Thương Sơn..."

Hải Khiếu cũng hơi nhíu mày, làm siêu năng hệ Thủy thật ra không quá thích loại địa hình như núi cao bình nguyên, nàng càng thích nơi có nước hơn.

Nhưng mà ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Bán Sơn nhìn chằm chằm Thương Sơn nhìn một hồi, mở miệng nói: "Lý Hạo là người Ngân Thành, Thương Sơn ở ngay bên cạnh, chắc là hắn có chút quen thuộc với Thương Sơn cho nên trốn nơi này cũng có thể hiểu được, nhưng mà... Nếu như thật sự gặp phải yêu quái, ta sẽ rời đi... Có một con thì sẽ có thể có con thứ hai, dây dưa ở nơi này không phải chuyện tốt."

Hải Khiếu nhíu mày không nói.

Cái tên Bán Sơn nhát như chuột nhắt!

Người Phi Thiên quen thuộc hành tẩu ở trong tối, không thể lộ ra ngoài ánh sáng!

"Được rồi, đã biết!"

Hải Khiếu không còn nói cái gì, đạp không tiến lên bước vào khu vực Thương Sơn.

Những võ sư như Lý Hạo kia không có cảm nhận được, nàng làm siêu năng nên ngay giây phút bước vào Thương Sơn này, nàng đã cảm nhận được nơi này năng lượng thần bí rất nồng nặc, có chút bất ngờ, cảm giác còn mạnh hơn so với rất nhiều hành tỉnh khác.

Nhưng vì sao bên Ngân Nguyệt này, không có nhiều người tiến vào Thương Sơn tu luyện?

Phía sau Bán Sơn cũng đi theo vào.

Lúc này Bán Sơn cũng cảm nhận được.

Hải Khiếu nghi hoặc cũng trực tiếp hỏi ra: "Bên Ngân Nguyệt này cho dù không nguyện ý ra hành tỉnh thì cái Thương Sơn này cũng không tệ, tại sao không ai tới đây tu luyện siêu năng? Ít nhất vẫn mạnh hơn so với Ngân Nguyệt?"

Bán Sơn không có trả lời.

Chờ Hải Khiếu quay đầu nhìn mình, lúc này Bán Sơn mới cau mày nói: "Không biết, có lẽ từng có người tiến vào Thương Sơn, ta dù sao cũng chưa từng tới, đây là lần đầu tiên tới. Người tới một là vụng trộm tu luyện, hoặc là... Không thể trở về."

Khả năng thứ nhất tính, dù có cũng không có gì.

Cái thứ hai... Làm sắc mặt Hải Khiếu hơi thay đổi.

Không trở về!

Đúng vậy, nếu như tiến đến siêu năng, đều đã chết vậy thì không có một người nào có thể trở về, vậy dĩ nhiên là không ai biết, ngọn núi Thương Sơn này năng lượng thần bí cũng rất nồng nặc.

Lần này ngay cả Hải Khiếu cũng bị hắn ta nói có chút hoảng hốt.

Nhưng mà rất nhanh đã thoải mái trở lại, cười nói: "Không thể trở về đi cũng không có gì, siêu năng Ngân Nguyệt quá ít, quá yếu, ngay cả Tam Dương cũng cực kỳ hiếm thấy, tiến vào Thương Sơn, chỉ sợ đều phải là Tinh Quang sư, Nguyệt Minh sư, thực lực chúng ta gì chứ?"

Húc Quang!

Dù ở Trung Bộ cũng là cường giả đỉnh cấp.

Sẽ còn sợ một ngọn núi biên giới sao?

Bán Sơn không có nói tiếp mà là nhảy xuống đất, tra xét rõ ràng.

Võ sư không có năng lượng thần bí, hành tung khó xác định, ở đây khắp nơi đều là bụi cây cối rừng, ngọn núi cắt đứt ánh mắt, muốn ở nơi này tìm thấy được Lý Hạo thì độ khó cũng không nhỏ.

Nhưng mà bọn hắn nhiều người, ít nhiều gì cũng sẽ để lại một chút dấu vết.

Tra xét một lướt hắn ta khóa chặt phương hướng, bắt đầu tiến lên.

Chỉ là, Bán Sơn ngẩng đầu nhìn lại nơi xa, nhìn khe sâu đen tối thần bí trong núi lớn khẽ nhíu mày, Thương Sơn này... Chắc là không có yêu vật quá mức lợi hại nhỉ?

Võ sư siêu năng không xuất hiện, vấn đề không lớn lắm.

Nhưng siêu năng thì năng lượng thần bí dao động, trừ khi có bảo vật che lấp nếu không thì dù làm gì cũng đều sẽ có chút dao động, mà yêu vật có thể cảm thụ rất rõ năng lượng siêu năng dao động.

...

Cùng thời gian đó.

Từ trên không quan sát Thương Sơn dãy núi như Cự Long Tiềm Uyên, lại như dòng nước khe rãnh trùng trùng điệp điệp.

Giống như những đầu Cự Long đang nằm trên mặt đất.

Mà cách bọn Lý Hạo khoảng hơn trăm dặm, vượt qua nhiều ngọn núi chập chùng.

Lúc này ở trong một tòa sơn cốc nhỏ, nơi đây ở giữa có cái hồ nhỏ trong núi, mặt hồ bình tĩnh vô cùng lại có một đóa Thanh Liên, dáng dấp yểu điệu.

Mặt hồ bốn phía có một con mãnh hổ nằm sấp.

Đối diện mãnh hổ có một con đại xà đang xoay quanh.

Một bên mặt hồ nhỏ khác lại có một con đại điêu màu vàng, ở trên một cây đại thụ, một phía khác là một con cự viên đỉnh đầu có bộ lông màu vàng óng hiện ra.

Bốn phương đều có mãnh cầm.

Giờ phút này lại là vô cùng an tĩnh, không hề có động tĩnh gì, không dính dáng đến nhau, giống như đang chờ đợi cái gì, lại như đang chờ mong cái gì đó.

Trong mặt hồ, Thanh Liên giống như đang nụ hoa chớm nở.

Trong lúc mơ hồ lộ ra một chút hạt sen màu vàng ở giữa.

Khi những này hạt sen màu vàng như ẩn như hiện, mỗi một lần xuất hiện đều sẽ để mấy con mãnh cầm hơi xao động.

Đúng vào lúc này trên không trung, một con thương ưng xoay quanh.

Rất là to lớn!

Thương ưng kêu to một tiếng, Kim Điêu đang đứng lập trên đại thụ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt điêu sắc bén lộ ra một đợt sóng gió.

Thương ưng, đó là cặp mắt nhìn ra ngoài phạm vi núi Thương Sơn.

Giờ này thương ưng kêu to có nghĩa là có con người tiến vào xâm lấn.

Nhưng đại điêu màu vàng nhìn thoáng qua Thanh Liên trong mặt hồ, vốn dĩ đang xao động ở giữa chợt im lặng xuống tới, không có nhúc nhích.

Đại xà, cự viên, mãnh hổ cũng vô cùng an tĩnh, giống như không nghe được thương ưng kêu to.

Đổi lại ngày thường có lẽ sẽ không như vậy.

Nhưng giờ phút này mấy con mãnh cầm đều không muốn rời đi.

Một lát sau Kim Điêu kêu to một tiếng, âm thanh đặc biệt bén nhọn hùng hậu, thương ưng trên không trung bay đi, không còn xoay quanh nữa.

Cự viên đập mặt đất một chút, mặt đất chấn động không ngừng.

Mấy con mãnh cầm nhìn về phía cự viên, trong mắt cự viên lộ ra ánh mắt nhân tính hóa phiền muộn, tiếp tục nằm trên mặt đất không còn nện đất nữa.

Bốn con mãnh cầm giống như đều có trí tuệ.

Giờ phút này trông coi cái mặt hồ nho nhỏ này đều không muốn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment