Cùng lúc đó.
Lý Hạo giống như nghe được thanh âm, ngẩng đầu chỉ lên trời bên trên, trong lúc mơ hồ ngược lại thấy được một chút bóng dáng, bay quá cao nhưng Lý Hạo phát hiện một chút dị thường, chùm sáng!
Trong không trung mãnh cầm kia bay cực cao, giống như có chùm sáng, chỉ là mạnh yếu cách quá xa, nhìn không rõ.
Nhưng xa như vậy hắn còn có thể để nhìn thấy, vậy thì con mãnh cầm trong không trung này thực lực không kém.
Quả nhiên có yêu quái!
Lý Hạo hít sâu một hơi, đến Thương Sơn chẳng qua là cảm thấy Thương Sơn rất lớn, cây cối đông đảo, dãy núi điệt chướng, siêu năng sẽ không dễ phát hiện bọn hắn.
Nhưng lúc này vừa mới tiến vào không bao lâu thì đã thấy hai con yêu vật.
"Mọi người trải một chút lá cây lên trên người..."
Lý Hạo dặn dò một câu, ánh mắt loài chim thật ra rất tốt.
Ngươi di động dưới đất, đối phương vẫn có thể nhìn thấy.
Đương nhiên bọn hắn không phải siêu năng, đối phương chưa chắc sẽ để ý, nhưng mà ít một chút phiền phức càng tốt, mãnh cầm trên không trung kia còn không biết thực lực là gì, nếu như đột nhiên rơi xuống, tập kích bọn họ thì phiền phức rồi.
Lúc này Lý Hạo cũng không biết tiến vào Thương Sơn là tốt hay xấu nữa.
Đi một bước tính một bước vậy.
Một đám người tiếp tục di chuyển, trên người đều bao trùm một ít lá cây, nơi này cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu những thứ này, áo giáp đen như mực cộng thêm rừng rậm đêm tối, lại không siêu năng dao động, Lý Hạo lại có thể nhìn thấy chùm sáng, chủ động tránh đi một vài chùm sáng, mặc kệ lớn nhỏ hắn đều tránh đi, kể từ đó, một đám người lại hành tẩu rất thuận lợi.
...
Bọn hắn thuận lợi.
Nhưng Hải Khiếu cùng Bán Sơn lại là không quá thuận lợi.
Hải Khiếu một mũi cung tên bằng nước đánh chết một con mãng xà đột nhiên rơi xuống, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Những yêu vật này thực lực nhỏ yếu vô cùng, chỉ có một ít bản năng... Lại dám công kích chúng ta, không cảm giác được uy hiếp chúng ta mang tới sao?"
Nàng với Bán Sơn trên đường đi đã gặp nhiều lần tập kích.
Có rắn, có chim, có thú, có con báo...
Đều rất nhỏ yếu, có vài con thậm chí chỉ là dã thú đơn thuần.
Thế nhưng bọn gia hỏa này lại dám công kích bọn hắn, đây là không cảm giác được nguy hiểm sao?
Không có gì nguy hiểm, thế nhưng lại luôn bị công kích cũng rất phiền phức, còn chậm trễ bọn hắn truy đuổi người.
Bán Sơn lại không nói lời nào, chỉ xem xét bốn chỗ, hồi lâu, mở miệng nói: "Trong núi khả năng có một con yêu quái, Hải Khiếu, nơi này... Không nên ở lâu! Chúng ta hình như bị để mắt tới, những tiểu yêu vật này chỉ là bị yêu quái thúc đẩy tới tập kích chúng ta thôi."
Hải Khiếu cười: "Có chút cảm giác... Nhưng mà ngươi sợ cái gì? Cho dù có yêu quái, gia hỏa này không dám chính mình xuất hiện mà lại thúc đẩy những yêu vật nhỏ yếu này công kích chúng ta, chẳng lẽ còn hy vọng là một yêu quái cấp độ Tinh Quang, Nguyệt Minh tạo thành tổn thương cho chúng ta. Tiêu diệt chúng ta sao?"
"Nếu như vậy thì yêu quái kia... Nhưng mà cũng vậy, Tam Dương là đã đánh giá cao nó rồi!"
"Thật sự là như vậy thì có lẽ còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn."
Thu hoạch ngoài ý muốn gì thì…?
Bình thường chỗ có yêu quái đều có bảo vật, nếu không phải chôn giấu lượng lớn Đá Thần Năng thì là một vài di tích từ thời văn minh cổ đại, nếu không thì là một chút thiên tài địa bảo.
Những yêu vật này có một vài đều là vì những thiên tài địa bảo này mà ra đời.
Hải Khiếu nói, lại cười: "Ta nghe nói Trung Bộ có vài yêu quái, thậm chí bảo vệ một vài di tích cổ, Thương Sơn này thưa thớt người ở nhưng mà có lẽ thời kỳ văn minh cổ đại vẫn có cường giả ở đây bế quan, nói không chừng còn có thể gặp được một vài loại như đạo tràng thời văn minh cổ đại."
Bán Sơn nhíu mày.
Cái Hải Khiếu này lòng tham không nhỏ.
Hắn ta là người cẩn thận, thật ra bị những yêu vật này công kích thì hắn ta đã muốn đi, giết Lý Hạo... Có thể giết được là tốt nhất, giết không được còn chưa tính.
Diêm La là chết hai người Tam Dương, nhưng loại Thương Sơn này không biết nguy hiểm như thế nào thì tốt nhất cũng đừng tùy tiện xâm nhập.
Hải Khiếu thấy hắn ta không nói thì có chút bực bội.
Một tên cường giả cấp độ Húc Quang, bởi vì vài con yêu vật nhỏ yếu công kích đã chần chờ, chậm trễ thời gian, thời gian dài như vậy có lẽ bọn Lý Hạo đã chạy rất xa rồi.
"Bán Sơn, chỉ là một chút yêu vật vừa thành tinh nhỏ yếu mà thôi!"
Hải Khiếu có chút tức giận nói: "Nếu như thật sự dám đến, ta giết nó, nó nếu như có bảo vệ bảo vật đều thuộc về ngươi!"
Bán Sơn không nói gì, ngồi xổm người xuống lần nữa xem xét manh mối.
Một lát sau, dọc theo một phương hướng đi đến phía trước.
Hắn ta lựa chọn tiếp tục, nhưng mà hắn cũng có ý nghĩ của mình, ở đây nhiều nhất đợi ba ngày, ba ngày sau hắn ta sẽ rời đi, không có khả năng đợi quá lâu, đây vẫn chỉ là bên ngoài Thương Sơn.
Ai biết những người Lý Hạo kia có thể đã chạy vào chỗ sâu hay không.
...
Ngay khi bọn Hải Khiếu rời đi không lâu thì Luân Chuyển Vương mang theo một đám Tam Dương mang mặt nạ hoa văn màu nhanh chóng đi theo.
Tốc độ của Luân Chuyển Vương rất nhanh, kiểm tra một lúc đầu đại xà vừa mới bị đánh chết kia khẽ nhíu mày: "Thương Sơn thế mà nhiều yêu vật như vậy, xem ra nơi đây có lẽ có một chút đặc biệt, hoặc là ra đời một cái mỏ thần năng nhỏ cũng không chừng."
Đá Thần Năng phần lớn đều ở trong di tích.
Nhưng cũng có người từng phát hiện một vài Đá Thần Năng được chôn giấu dưới mặt đất cùng loại với khoáng mạch, chỉ là số lượng rất ít, phần lớn đều là một vài tài nguyên khoáng sản vô dụng ẩn chứa ít Đá Thần Năng.
Cái này cũng có nghĩa Đá Thần Năng ở thời kỳ văn minh cổ đại có lẽ là tồn tại một lượng lớn, chất chứa ở dưới đất, thậm chí là khoáng mạch Đá Thần Năng chân chính.
Chỉ là vô số năm sau thần năng không hiện, Đá Thần Năng bên trong trôi mất năng lượng cho nên tạo thành một vài tài nguyên khoáng sản, phần lớn đều là tài nguyên khoáng sản vô dụng bị vứt bỏ.
Sau lưng một người siêu năng như ác quỷ, âm thanh bén nhọn: "Luân Chuyển điện chủ, ngươi tọa trấn Ngân Nguyệt nhiều năm chẳng lẽ chưa từng đến Thương Sơn nghiên cứu?"
Luân Chuyển Vương khẽ nhíu mày.
Bình Đẳng Vương cũng không có kiêu ngạo như vậy, những ác quỷ Địa Ngục này dưới trướng gã ngược lại thì tên nào cũng vô cùng phách lối, đối với gã cũng không quá khách khí.