Đại xà phía trước điên cuồng trốn chạy.
Tốc độ cực nhanh.
Nó đã nhận ra nguy hiểm, lúc này nó quan sát lộ tuyến nó chạy trốn chính là đường tiến về đoạn sơn kia.
Đương nhiên con xà yêu này biết nơi đó an toàn.
Cũng chính là lúc này Lý Hạo cũng nhìn thấy ba cái chùm sáng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhanh chóng lùi lại, một cái chùm sáng là cấp độ Tam Dương, tựa như là một con đại yêu hắn nhìn thấy trước đó, hắn tránh đi.
Hai cái chùm sáng khác... Rất lớn, Húc Quang!
Người của ba tổ chức lớn sao?
Hắn mơ hồ cảm giác bên trong một cái khá quen mắt, chùm sáng hiện ra một chút ánh sáng hắc ám.
Người Phi Thiên!
Phi Thiên Húc Quang hắn chỉ thấy qua một người, ngày đó đi ra từ Chiến Thiên thành, hắn gặp được Bán Sơn, cái này là... Phi Thiên Bán Sơn?
"Nhanh như vậy?"
Ẩn ở trong bóng tối Lý Hạo âm thầm kinh hãi, hắn đã mang người đi rất nhanh, đối phương là truy tung cũng không phải theo dõi, thế mà có thể đuổi theo tới, hắn vẫn là xem thường thủ đoạn những người này rồi.
"Nhưng mà hiện tại hai tên này là đang săn giết con đại yêu Tam Dương kia sao?"
Lý Hạo tránh khỏi bọn hắn, đợi đến Tam Dương đại yêu trốn chạy thì không bao lâu sau lại có hai chùm sáng Húc Quang khác, cũng lóe lên một cái rồi biến mất, biến mất ở trước mắt, phương hướng biến mất chính là tiến về đoạn sơn.
"Hả? Không cần ta dẫn dụ sao? Đây là tự mình đưa lên cửa chịu chết?"
Lý Hạo hơi khác thường đứng lên, vừa mới chuẩn bị khởi hành đuổi theo, bỗng nhiên dừng bước lại, không bao lâu có một cỗ gió nhẹ quét sạch, một lát sau từng cái chùm sáng hiện ra, mơ hồ có thanh âm truyền đến.
"Luân Chuyển điện chủ, hai người kia hình như đang truy tung đại yêu, có phải có bảo vật hay không?"
"Nếu không thì đi theo sau nhìn xem, dù sao cũng không cần e ngại bọn họ, chúng ta có mười sáu Địa Ngục Chi Chủ liên thủ, dù là hai người Húc Quang... Cũng chưa chắc có thể địch nổi chúng ta!"
"Theo sau nhìn xem, có yêu thì chắc chắn có bảo vật, thủ đoạn truy tung của Phi Thiên Bán Sơn cũng không tệ, cùng với chúng ta truy tung phương hướng Lý Hạo biến mất, chúng ta đi theo đám bọn hắn sớm muộn gì cũng có thể tìm được Lý Hạo!"
Một đám người nhanh chóng biến mất ở trước mắt.
Lý Hạo hít một ngụm khí!
Mẹ nó!
Thế mà Diêm La lại nhiều Tam Dương như vậy?
17 người!
Đúng vậy, trọn vẹn 17 chùm sáng, dọa Lý Hạo nhảy một cái, hắn nghĩ tới Diêm La có thể sẽ cử người tới, thế nhưng tới một cái Húc Quang cũng sẽ không làm cho hắn rung động như đến 17 người Tam Dương.
Diêm La ở đâu ra nhiều cường giả Tam Dương như vậy?
Huống chi còn là Tam Dương đỉnh phong, Luân Chuyển Vương mang theo Nguyên Thần Binh dẫn đội, những người này thật sự nếu phối hợp ăn ý, có lẽ... Hai người Húc Quang đúng là chưa chắc có thể là đối thủ của bọn họ.
"Bọn hắn điên rồi sao?"
Lý Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì truy sát hắn mà Hồng Nguyệt cử Húc Quang tới còn có thể lý giải, Phi Thiên... Miễn cưỡng có thể lý giải.
Diêm La, vậy thì không thể hiểu được.
Cử 17 người Tam Dương đến, đây là muốn giết hắn hay là muốn giết bọn Phi Thiên Bán Sơn?
Lý Hạo liên tục nhíu mày.
Với lại bọn gia hỏa này thế mà đều truy tung đến bên này, tốc độ rất nhanh, dựa theo tốc độ này có lẽ tối nay thoáng qua một cái, đến ngày mai thì đám người này có thể sẽ đuổi kịp bọn hắn.
"Nhưng mà đều điên rồi sao? Từng tên một đều chạy về bên kia? Không muốn sống nữa sao?"
Trong lòng Lý Hạo thầm nhủ một tiếng, các ngươi có phải điên rồi hay không?
Cho dù tới nhiều cường giả như vậy nhưng bên kia có 4 con đại yêu có thể so với Hầu Tiêu Trần đang ở đó, ngươi chính là lại đến một hai người Húc Quang thì chắc chỉ có đi chịu chết thôi!
Hắn cũng không muốn đi nhìn, sợ bị liên lụy.
Kết quả vừa muốn rời đi lỗ tai lại khẽ run lên.
Một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất, mơ hồ cảm nhận được một hơi thở, Lý Hạo không thấy được chùm sáng, trong lòng khẽ giật mình, là ai đi theo vậy?
Võ sư?
Khoảng cách xa hắn cảm nhận không rõ lắm, nhưng mà có chút quen thuộc... Ừ, Nam Quyền?
Là gia hỏa này sao?
Hắn tại sao lại đi theo vậy?
Lý Hạo không nhúc nhích, triệt để khóa cứng tiềm thế bản thân lại, đối với võ sư mà nói bọn hắn cảm ứng đối thủ nhiều nhất vẫn là cảm ứng tiềm thế của đối phương, bây giờ hắn khóa tiềm thế ở ngũ tạng lại, chỉ cần khóa cứng thì bọn gia hỏa này cũng khó cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
"Thật là náo nhiệt mà!"
Lý Hạo cảm nhận được Nam Quyền đã biến mất, trong lòng không khỏi cảm khái một tiếng.
Quá náo nhiệt!
Lập tức xông đến nhiều cường giả như vậy.
Nam Quyền... Sẽ không theo đi qua đó chứ?
Thật sự đi theo tới thì phiền phức không nhỏ.
Thế nhưng mà Lý Hạo cũng không có lòng tốt đến mức xuất hiện đi nhắc nhở hắn, Nam Quyền đến từ hoàng thất, thái độ không rõ, lần này bỗng nhiên tiến vào Thương Sơn muốn nói không có quan hệ gì với Lý Hạo thì Lý Hạo chết cũng không tin.
Có lẽ cũng là vì giết hắn mà tới.
Ai biết được?
Về phần cứu mình... Làm gì mà có lòng tốt như vậy, dù sao Lý Hạo không tin đối phương sẽ mạo hiểm tới cứu mình, hai bên còn chưa tới tình trạng đó.
Còn có người khác không?
Lý Hạo thầm nghĩ, lần này không động đậy được, yên lặng chờ đợi.
Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ...
Cứ như vậy gần mười phút đồng hồ trôi qua, Lý Hạo chuẩn bị rời đi lần nữa, bỗng nhiên cảm ứng được một vòng sáng yếu ớt xuất hiện, sau đó lại biến mất không thấy chỉ trong nháy mắt.
Lý Hạo lộ ra một chút nghi ngờ, là cảm ứng sai hay là thực sự có người vừa mới đi ngang qua gần đây?
Nam Quyền xuất hiện tốt xấu còn cảm ứng được một chút.
Nhưng về sau một chút cảm ứng rất không rõ ràng.
Giống như thật sự chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua mà thôi.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, nếu như thật sự có người vậy đại khái cũng là võ sư, mà còn là võ sư rất mạnh, Nam Quyền hắn còn có thể phát giác một hai, người sau này đến hắn chỉ là có chút cảm giác yếu ớt.
"Ngân Nguyệt không có võ sư nào lợi hại như vậy?"
Đột nhiên nghĩ đến một người.
Trong lòng của hắn nao nao, không thể nào?
Người kia... Bế quan xong rồi sao.
Còn có, người kia là thật sự cường đại sao?
Còn có, trước đó đối phương là có chùm sáng, là siêu năng, chắc là không phải là gã.
Chùm sáng Tam Dương sơ kỳ Lý Hạo đã từng thấy nhiều lần, mà không phải cùng một dạng võ sư, hoàn toàn không ánh sáng.
Lý Hạo lại đem suy đoán lật đổ, chắc là không phải, có thể là võ sư cường đại khác đến đây.
Kim Thương?
Làm không tốt cũng có thể!
Trong lòng Lý Hạo ấm áp, Kim Thương thế mà tới chỗ này, cứu hắn sao?
Thật là một người tốt, ở Ngân Nguyệt hắn thực sự không nghĩ ra còn có người nào cường đại hơn võ sư Nam Quyền, còn người có chùm sáng kia, hắn suy đoán là Hồng Nhất Đường.
Kim Thương...
Đột nhiên Lý Hạo có chút nóng nảy, mặc dù cùng người kia không tính quá quen thuộc nhưng đối phương thật sự muốn tới cứu mình, hắn cũng không thể nhìn ông đi chịu chết được.
Một giây sau Lý Hạo cũng nhanh chóng đi theo.
...
Phía trước.
Hồng Nhất Đường bỗng nhiên nhìn lại, trên mặt có một chút nghi hoặc, vừa mới... Là có người ở gần đây sao?
Không thể nào!
Chắc là không phải, còn có người có thể che giấu cảm ứng của mình sao?
Siêu năng chắc chắn không được, về phần võ sư... Có võ sư nào có thể che giấu gã được?
Không có suy nghĩ tiếp, gã lại nhanh chóng rời đi theo những người kia phía trước, bọn gia hỏa này làm loạn như vậy, hi vọng sẽ không dẫn một vài nhân vật cường hãn ra, đừng đem con gái bảo bối của gã hại thảm.