Lúc này Hải Khiếu cũng nghiêm trọng, nhìn về đại xà to lớn phía trước vô cùng cảnh giác, nhanh chóng tiến tới một chỗ cùng Bán Sơn, khóe mắt nhìn bốn phía, đã bắt đầu tìm kiếm đường lui.
Mà đại xà chỉ là một cái đuôi rút Bán Sơn về, cũng không tiếp tục.
Vẫn luôn chờ đợt mãng xà nhỏ đang khó khăn bò tới sau lưng nó, trong con mắt lớn đại xà mới lộ ra một chút sát ý khát máu.
Bán Sơn lập tức hối hận vô cùng!
Hắn ta mới vừa cùng Hải Khiếu lo lắng con rắn này tiếp tục công kích, vẫn luôn cảnh giác, đầu đại xà không muốn đánh này là đang đợi Tiểu Xà đi qua tụ hợp, cái này có chút vượt quá dự đoán của hắn ta.
Loài rắn đều là động vật máu lạnh mà?
Dù đã thành yêu cũng là như vậy?
Vì sao... Con rắn này còn quan tâm sống chết của tiểu xà này?
Cự xà vẫn luôn chờ đến khi tiểu xà tụ hợp, trốn đến sau lưng nó, lúc này mới nhìn về phía hai người Húc Quang, lúc này một cỗ uy thế đặc biệt vẫn luôn một mực khóa chặt hai người này lại.
Con mắt thật to nhìn thoáng qua tấm chắn kia.
Lại nhìn Bán Sơn thêm vài lần, vừa mới một cái đuôi kia quất trúng người này, một nửa lực đều bị tấm chắn này ngăn trở, còn lại một nửa thế mà lại bị áo giáp đen này chịu hết.
Lúc này Hải Khiếu cũng có chút khẩn trương, nàng ta cũng biết mình đã đánh tới ổ rắn rồi.
Nàng ta còn biết, đại yêu thật sự có thể nghe hiểu lời người nói.
Cho nên Hải Khiếu mở miệng: "Tôn kính cường giả, đây là một hiểu lầm, chúng ta cũng không hiểu biết đây là lãnh địa của ngài... Chúng ta lập tức rút đi, thương tổn tới ngài... Cùng đồng tộc của ngài chúng ta nguyện ý bồi thường sự tổn thất của nó!"
Nàng ta lấy ra mấy viên Đá Thần Năng.
Con đại xà này tốc độ quá nhanh, nàng ta không có nắm chắc được có thể chạy thoát được ngay trước khi đối phương kịp phản ứng hay không.
Cự xà lạnh lùng nhìn về phía nàng ta.
Sau đó một cái đuôi to lớn đột nhiên xé toạc hư không rơi xuống phía nàng ta.
Bán Sơn khẽ quát một tiếng: "Chiến, không có cách nào nói rõ lí lẽ được!"
Hải Khiếu phế vật này làm chuyện không thành, còn nói cái gì chứ?
Cho mấy viên Đá Thần Năng rồi giết con trai con gái nhà ngươi, ngươi vui lòng không?
Ngớ ngẩn!
Bán Sơn lập tức biến mất ngay tại chỗ, trốn vào trong bóng tối, sau đó có một thanh tiểu kiếm màu đen hiển hiện, đâm tới phía đuôi rắn!
Mà Hải Khiếu cũng gầm thét lên một tiếng, biển cả lao nhanh, một cỗ lực lượng của nước quét sạch đất trời.
Oanh!
Cái đuôi trong nháy mắt đánh vỡ những làn nước kia chuẩn bị quất trúng Hải Khiếu, thì Hải Khiếu đột nhiên như dòng nước trong nháy mắt hóa thành một đạo nước biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở đằng sau cái đuôi lớn.
Cường giả Húc Quang ngay thời khắc này vẫn là triển lộ ra thực lực.
Dù đối phương rất mạnh, nhưng hai người Húc Quang vẫn có niềm tin đánh một trận, mặc dù không địch lại nhưng cũng không thể tuỳ tiện chạy trốn, Bán Sơn trước đó đào vong, đó là chuẩn bị đào tẩu trước khi đối phương kịp có phản ứng.
Nếu thất bại, giờ phút này lại trốn đó chính là cược mệnh.
Cược con rắn này là đi giết Hải Khiếu trước hay là giết hắn ta trước, hoặc là cược đối phương sau khi đơn độc giết chết Hải Khiếu có thể đuổi kịp hắn ta hay không.
Dạng sống một mình như vậy hắn ta không nguyện ý.
Cho nên hắn ta lựa chọn phản kích.
Nơi đó một tiếng vang thật lớn, tiểu kiếm màu đen xẹt qua đuôi rắn, ở trên đuôi rắn lập tức hiện ra từng tia ánh lửa, cái vảy rắn kia kiên cố giống như áo giáp đồng cứng rắn.
Bán Sơn có chút chấn động.
Phòng ngự thật là mạnh!
Hắn ta là cường giả Húc Quang, lúc này xem như tập kích một kích thế mà không thể đánh vỡ phòng ngự của đối phương, con rắn này ít nhất cũng là cấp độ Húc Quang đỉnh phong!
Đáng sợ!
Nhưng mà con rắn này quá lớn, lớn, cũng có nghĩa là một số thời khắc sẽ có thể vụng về một chút, cho dù con rắn này lộ ra rất linh hoạt nhưng thân hình quá lớn cũng cho bọn Bán Sơn hắn ta một cơ hội.
Hai người cường giả Húc Quang cùng so với đại xà thì lộ ra dáng vẻ rất nhỏ bé, nhưng nhỏ cũng có nghĩa là có thể dễ dàng đào thoát.
Một kích đánh xuống dưới đâm ra trận tia ánh lửa, thân ảnh Bán Sơn biến mất lần nữa, mà đuôi rắn phá không lao đến lần nữa nhưng lại đánh vào một khoảng không.
Bán Sơn biến mất.
Hải Khiếu ở bên khác ngưng tụ vạn mũi tên nước, hướng vào ánh mắt của đối phương mà bắn!
Con mắt đại xà nhắm lại, đương đương đương...
Tiếng nổ lớn liên tiếp truyền đến cũng đánh ra từng tia ánh lửa chói lóa, vạn tiễn sụp đổ, Hải Khiếu cũng chấn động, cái này thật sự quá mạnh rồi!
Sau một giây Hải Khiếu lại hóa thành một dòng nước, lùi lại về phía càng xa xôi.
Nàng ta cùng Bán Sơn lúc này đều có cùng một suy nghĩ.
Chiến trước quấy nhiễu con cự xà này, sau đó cùng một chỗ rút đi, vừa chiến vừa lui, sau khi liên thủ thì con đại xà này không dễ dàng đánh giết bọn hắn như vậy.
Phía sau người Diêm La đang ở đó.
Tốc độ Tam Dương chậm một chút nhưng chắc là cũng sắp tới.
Nếu như 17 người Tam Dương tới, những tên kia tốc độ chậm hơn, chạy cũng khó khăn... Khi đó, mọi người cùng nhau liên thủ đối địch, có lẽ... Có lẽ có thể giết chết con đại xà này!
Đúng vậy, đến mức này Hải Khiếu cùng Bán Sơn thật ra đều có ý nghĩ như vậy.
Giết con đại xà này!
Đại yêu Húc Quang đỉnh phong vô cùng đáng sợ không gì sánh được, thế nhưng một khi thật sự có thể giết nó... Thu hoạch đơn giản không dám tưởng tượng, mà con đại xà này ở trong sơn cốc to lớn kia, có phải còn tồn tại bảo vật vô giá nào đó nữa hay không?
Giờ phút này thậm chí bọn hắn còn có thể nhìn thấy một ít ánh sáng mơ hồ xuất hiện bên sơn cốc bên kia.
Khi đại xà một kích không thể đánh chết bọn hắn, những người này liền có lòng tham càng lớn hớn.
Đây là nguy hiểm nhưng cũng là cơ duyên.
Ngay lúc bọn hắn đang chiến đấu, bọn Luân Chuyển Vương phía sau giống như cũng cảm nhận được cái gì đó, rất nhanh Luân Chuyển Vương hóa thành một trận gió, nhanh chóng bay tới, khoảng cách đại xà hơn ngàn mét thì ánh mắt bỗng nhiên biến đổi!
Yêu!
Còn là một con đại yêu cực kỳ cường hãn đang đè ép đánh hai người Húc Quang.
Luân Chuyển Vương quay người muốn đi, lúc này 16 Địa Ngục Chi Chủ cũng chạy tới, đều thấy được con đại xà kia.
"Thật lớn!"
"Đại yêu!"
"Húc Quang... Không, là Húc Quang đỉnh phong!"
Thật ra rất khó để có thể nhìn ra, nhưng mà một con đại yêu đè ép đánh hai người Húc Quang, đánh đến hai người Húc Quang có chút vô lực phản kháng, thì đương nhiên con rắn này cực mạnh.
Thế nhưng chắc là còn chưa có vượt qua phạm trù Húc Quang.
Luân Chuyển Vương muốn đi, nhưng ánh mắt 16 Địa Ngục Chi Chủ lại lấp lóe, rục rịch.
Giờ phút này ở nơi xa, Bán Sơn cũng là một tiếng kêu to: "Cùng liên thủ với nhau chém chết con rắn này! Chỗ tốt không nói, nhưng các ngươi rút đi... Chúng ta một khi thất bại... Tốc độ nó hơn Tam Dương rất nhiều, đánh tan từng tên thì các ngươi cũng không có cách nào chạy thoát!"