Vùng đất bằng đó chỉ còn lại có hai người.
Nơi xa, bốn con đại yêu, giờ phút này đều đang ở đoạn sơn chi cốc, nhìn về phía bên này, lại không có động tĩnh gì, chỉ là nhìn hai người bọn hắn, phải chăng chế trụ, thấy hai người bọn họ không còn bộc phát ra khí thế như trước đó, thật ra mấy con đại yêu cũng đều nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng chế trụ!
Lúc này, bỗng nhiên Nam Quyền mở miệng: "Họ Hồng, ngươi sẽ không chờ ta đi, sau đó lại đi tìm hắn chứ?"
Hồng Nhất Đường không để ý tới hắn.
Nam Quyền quét gã vài lần, lại nói: "Là thanh tiểu kiếm kia, đúng không?"
Hồng Nhất Đường vẫn như cũ không nói.
"Ngươi là kiếm khách, lấy được có lẽ... Ngươi có thể vô địch thiên hạ!"
Hồng Nhất Đường cười: "Thật sao? Cho ngươi một đôi quyền sáo, ngươi có thể vô địch thiên hạ sao?"
"Vô địch thiên hạ chỉ là binh khí sao? Mà không phải người?"
Hồng Nhất Đường nhìn xem hắn: "Thiên hạ này, binh khí có trước, hay là người có trước? Binh khí chẳng lẽ không phải người chế tạo? Cổ nhân có thể chế tạo ra được, người thời nay chỉ có thể lợi dụng binh khí của bọn hắn, xưng bá thiên hạ sao?"
Nam Quyền không nói.
Hồng Nhất Đường nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía Lý Hạo biến mất: "Hạ Dũng, ngươi nói... Vừa mới một khắc này, hắn có phải đã chuẩn bị xong hay không, xuất kiếm với chúng ta? Ngươi nói, có đôi khi đầu óc của hắn giống như bị vào nước, có chút ngu xuẩn... Lại dám cứu hai người chúng ta... Ngươi dám tin hắn là đồ đệ Viên Thạc sao?"
Một giây đó có lẽ là một khoảnh khắc nguy hiểm nhất đời này của Lý Hạo.
Hơn cả bất cứ lúc nào!
Hai người cường giả đỉnh cấp đang ở ngay trước mặt, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị rút kiếm ra chiến một trận... Rất buồn cười, 1 giây trước hắn còn cứu hai người.
Ba người võ sư, thật ra trong lòng đều rất rõ ràng.
Đây là cược mệnh.
Cược mệnh của Lý Hạo.
Buồn cười là, người cược mệnh này lại tự đưa mình tới cửa.
Nam Quyền có chút bực bội: "Ta không có tâm tư này, muốn động cũng là ngươi! Ta không có mạnh như ngươi, ngươi động tâm có lẽ sẽ còn ra tay với ta!"
Hồng Nhất Đường liếc mắt nhìn hắn: "Ta không cần, hơn nữa... Kiếm của bát đại gia tộc, không có huyết mạch của bọn hắn, ta có thể sử dụng được sao? Hiện tại tốt bao nhiêu, biết việc này, có thể mang một chút Đá Thần Năng hay gì đó đưa tới cửa đi tìm hắn hỗ trợ... Cái này nếu như mổ gà lấy trứng, ngươi không dùng được thì ngươi có khóc không?"
Ánh mắt Nam Quyền khẽ nhúc nhích.
Hồng Nhất Đường cười: "Cho nên, ta là không động tâm bởi vì ta có trí tuệ, ngươi đây... Có lẽ trí tuệ ít một chút."
Nam Quyền có chút nóng nảy, tức giận nói: "Ngươi còn dám châm chọc khiêu khích, ngươi tin lão tử một quyền đấm chết ngươi hay không!"
"Không tin."
"..."
Gã cũng không tin Nam Quyền cũng không thể nói gì hơn, bởi vì thật sự đánh không chết.
Hắn có chút phiền não, rất nhanh lại nói: "Được rồi, đánh không chết ngươi, cho ta một cánh hoa, một viên hạt sen!"
"Dựa vào cái gì?"
Hồng Nhất Đường cười: "Ngươi nói dựa vào cái gì? Một mình ngươi thì có thể còn sống sót sao? Ta còn có hy vọng... Ngươi ở đâu ra tư cách đòi ta?"
"Ngươi..."
Nam Quyền nổi nóng nói: "Ngươi có hai viên hạt sen, ba cánh hoa sen, nhiều lắm... Ta ăn thay ngươi một chút, không được sao?"
"Không được!"
Nam Quyền phiền muộn đến thổ huyết, lần này thật là xui xẻo.
Cũng may, khóa siêu năng ở trái tim không có vỡ, hơn nữa còn cường đại một chút, đây cũng là trong cái rủi có cái may đi.
Hồng Nhất Đường lại nói: "Ngươi chạy trước hướng nào đó đi, ta sẽ không có tìm ngươi gây phiền phức, coi như nể tình!"
Nam Quyền hùng hùng hổ hổ.
Hắn thở hắt ra, liếc mắt qua bốn con đại yêu ở phía xa xa, trầm giọng nói: "Trong Thương Sơn mấy tên này được xem như là mạnh nhất sao?"
"Không biết, đây chỉ là một núi, một chỗ bên trong Cửu Sơn Thập Bát Trọng, có lẽ... Ở phía sau càng mạnh hơn thì sao!"
"Cho nên Đại Ly bị diệt?"
Nam Quyền nhíu mày: "Chưa chắc là vậy, võ sư Đại Ly cũng là người cực kỳ cường hãn, chưa chắc kém hơn võ sư Ngân Nguyệt bao nhiêu, những mọi rợ kia vẫn rất là cường hãn, năm đó cùng võ sư Ngân Nguyệt chém giết ở trong Thương Sơn máu chảy thành sông... Nói không chừng cũng còn đang chờ đợi cơ hội giết vào Ngân Nguyệt."
"Mặc kệ nó."
Hồng Nhất Đường cười: "Có liên quan gì tới chúng ta đâu, người Đại Ly ta gặp được một ít, nhưng mà... Không cần để ý, chuyện của nhà mình còn không có giải quyết được."
Nam Quyền khẽ gật đầu.
Vừa nhìn về phía Lý Hạo rời đi: "Gia hỏa này, lần này nếu như đi ra... Phiền phức lớn rồi! Ba tổ chức lớn vì đuổi giết hắn chết nhiều người như vậy, hiện tại mặc dù không biết nhưng có thể sớm muộn gì cũng sẽ biết."
Hồng Nhất Đường nở nụ cười, nhìn thoáng qua vài con đại yêu phía xa: "Cùng hắn có quan hệ gì chứ? Không phải mấy con đại yêu này làm sao? Ba tổ chức lớn cũng không dám tùy tiện đến tìm bọn chúng gây phiền phức... Thương Sơn nguy hiểm, chúng ta biết, thật ra bọn Ánh Hồng Nguyệt hắn cũng biết!"
Nam Quyền nhẹ gật đầu: "Chỉ là không nghĩ tới, bọn gia hỏa này tiến bộ nhanh như vậy, thật ra hoàng thất có chút ghi chép, chỉ là trong ghi chép nhân vật lợi hại ở trung tâm, ai biết bên ngoài cũng tà ác như vậy!"
Hai người nói chuyện không có nhắc đến Lý Hạo nữa.
Về phần trong lòng suy nghĩ như thế nào có lẽ chỉ có hai người tự mình biết.
Cuối cùng một khắc này có động đậy sát tâm hay không, cũng chỉ có chính bọn hắn biết rõ.
Võ sư, một võ sư cường hãn, điểm quan trọng nhất ở chỗ khắc chế.
Mặc kệ có động sát tâm hay không, lúc này hai người đều đã khắc chế.
Võ sư, bạo ngược, hung tàn, máu lạnh, nhưng Võ Đạo tông sư chân chính lại là có thể khắc chế sự ham muốn, thèm khát trong lòng nhiều một chút.
Viên Thạc, Hồng Nhất Đường, Nam Quyền, bao gồm cả Hầu Tiêu Trần...
Những người Võ Đạo này giết người không chớp mắt, thật ra có vài thời điểm cũng sẽ xuất hiện một chút nhu tình.
Một giây đó bọn hắn được Lý Hạo cứu.
Cho bọn hắn hy vọng... Dù là trong lòng có nhiều dục vọng thì cũng bị áp chế xuống hết.
Giờ phút này, hai người cường giả Võ Đạo ngồi chồm hổm ở trên đất, bắt đầu nướng huyết nhục, đó là cái đuôi bị chém đứt của đại xà trước đó, lúc này hai người đói bụng, bắt đầu nhóm lửa nướng tại chỗ.
Nơi xa cự xà nhìn thấy cái đuôi bị gãy một đoạn của mình, ánh mắt lộ ra một tia hung dữ nhưng rất nhanh lại tiêu tán.
Hai người này... Nó trêu chọc không nổi.
Về phần hai người này vì sao không đi, bọn chúng đều rõ, là chờ người lúc nãy đi xa.
Giờ phút này, bỗng nhiên cự viên kia tinh thần dao động: "Người yếu ớt lúc nãy.. Lúc hắn đi các ngươi thấy hắn đi như thế nào không?"
Kim Điêu không nói.
Thật ra nó đã nhìn ra một chút.
Mà mãnh hổ thì là nhìn về phía phương xa, tinh thần dao động một trận: "Hắn... Là đồ đệ người kia!"
Cự viên bỗng nhiên truyền âm dao động: "Quả nhiên, năm đó chính là hai ngươi!"
"..."
Hai con cự thú không nói.
Cũng lười nói lại cái gì, chính là chúng ta thì làm sao?
Thế nào?
"Người kia quả nhiên không chết, người vừa mới nãy cũng cảm ngộ một chút tiềm thế đặc thù, nhưng mà... Không giống với người kia cho lắm."
"Bình thường, dựa theo thuyết pháp của bọn hắn thì một người một đạo, Võ Đạo thiên biến vạn hóa, kẻ học ta sống, kẻ giống như ta chết, Võ Đạo là tự bản thân mà ra."
Mấy con đại yêu đều lâm vào yên lặng.
Cự xà mấy lần muốn nói lại thôi.
Còn thừa lại 4 cánh hoa, ba viên Kim Liên.
Phân như thế nào đây?
Hiện tại, cánh hoa có thể chia đều, Kim Liên thiếu một viên... Nó cảm thấy, xác suất lớn... Người bị thiếu chính là mình.
Mấy tên này đều không nhắc đến, hiển nhiên là muốn chờ mình tiếp nhận sự thật này, sau đó chủ động nói không cần Kim Liên, sau đó mới có khả năng chia cho mình...
Cự xà có chút uể oải.
Quả nhiên, mấy tên này mới cùng một bọn, không có bị người kia đánh qua, cho nên mình mới không thể hợp với bọn chúng.