Kim Thương chính là người đứng đầu Tam Thương năm xưa, hiện tại cũng đã tiến rất xa trên con đường võ đạo. Thực lực cực kỳ cường hãn!
Nhân số Tam Dương ở đây không nhiều, cộng thêm đội thân vệ của ông ta đều có thực lực mạnh mẽ, xét ra hoàn toàn không phải là đội ngũ mà Tuần Dạ Nhân có thể so sánh.
Tuần Dạ Nhân bên kia, trừ Hầu Tiêu Trần thì còn lại đều không khiến bọn họ cảm thấy áp lực quá lớn.
Trong khi Võ Vệ quân bên này thì khác, mấy ngày nay bọn họ xuất động toàn quân giết tới nỗi khiến các phương đều phải e sợ.
Cho tới giờ khắc này, cái tên của Ngân Nguyệt võ sư lần nữa vang vọng tứ phương.
Dù trong giới võ sư thì cường giả rất ít, nhưng bọn họ vẫn thừa sức làm cho Siêu Năng Giả ý thức được, khi võ sư tạo thành quân thì sẽ cường đại tới cỡ nào.
Mỗi một tiểu đội trăm người, nếu không có Tam Dương tọa trấn thì căn bản là không cách nào địch nổi.
Trong khi Tam Dương cũng chẳng phải là rau cải trắng, mọc ở khắp nơi.
Hồng Nguyệt điều động cường giả 19 thành cũng chỉ mới tụ tập được hơn 30 vị Tam Dương, bất quá hiện tại đã chết không ít người, chỉ tính riêng một mình Lý Hạo đã giết chết 3 vị.
Tam Dương ở khu vực Trung Bộ còn chẳng chết nhanh như ở đây.
Gần nhất, ba tỉnh phía bắc vẫn luôn một mực rung chuyển, có điều bên đó đã biến động rất nhiều ngày mà cũng mới chỉ chết hai vị Tam Dương.
Trong khi tại Ngân Nguyệt, cùng ngày Võ Vệ quân xuất chiến thì đã giết chết một vị Tam Dương, hôm qua Kim Thương lại giết thêm một vị.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có hai vị Tam Dương chết dưới tay Võ Vệ quân bên này.
Mà đằng xa, gia hỏa bị trường thương đâm ghim dưới đất hẳn là cũng không sống nổi.
Tử Nguyệt nhíu mày, có chút bực bội.
Quyết định khai chiến với Ngân Nguyệt rõ ràng không phải là lựa chọn tốt.
Tam Dương chết một mớ!
Lý Hạo giết ba vị, Kim Thương giết ba vị, Viên Thạc lúc ấy cũng đã giết ba vị, Hầu Tiêu Trần giết một vị Húc Quang, mấy ngày trước còn mất tích 4 vị Tam Dương. . .
Ngắn ngủi một tháng, Hồng Nguyệt đã tống táng 13 vị Tam Dương và 1 vị Húc Quang tại Ngân Nguyệt.
Tổn thất như vậy, dù là Tử Nguyệt hay Lam Nguyệt thì đều không thể thừa nhận.
Hôm qua Lam Nguyệt tự mình xuất thủ, vốn là muốn phục sát Kim Thương, kết quả lại bị Kim Thương đánh đến trở tay không kịp. Phải biết Lam Nguyệt là Húc Quang trung kỳ chứ không phải sơ kỳ, thế mà trong lúc nhất thời vẫn không thể làm được gì Kim Thương!
Đương nhiên Kim Thương cũng không làm gì được hắn, thậm chí còn rơi vào thế hạ phong, có điều võ sư cường hãn đến tình trạng như Kim Thương thì Lam Nguyệt cũng đừng hòng tùy tiện giải quyết ông ta.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt.
Mấu chốt ở chỗ hôm nay Lam Nguyệt không đến, không phải hắn bỏ chạy mà là vì bị một nữ nhân theo dõi, hiện tại đang gặp không ít phiền phức. Hễ nghĩ đến nữ nhân kia là Tử Nguyệt lại thấy tái mặt.
Ngọc La Sát!
Rốt cuộc thì Ngọc La Sát cũng xuất thủ, vừa ra tay đã làm chấn động tứ phương, trực tiếp đánh cho Lam Nguyệt phải chật vật mà trốn chạy, hiện giờ cũng chẳng biết là Lam Nguyệt có thể thuận lợi thoát thân hay không.
Ngân Nguyệt. . . Càng ngày càng nguy hiểm!
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì bỗng có một trận oanh minh truyền đến.
Sau một khắc, có mấy đạo bóng người xuất hiện.
Lam Nguyệt tóc tai bù xù, không còn dáng vẻ thong dong trước đó, trông có vẻ hơi âm trầm, bất quá không bị thương tích gì, bởi vì bên cạnh hắn cũng đồng thời xuất hiện một vị nam nhân thân mang áo choàng, và một vị khác có gương mặt chữ quốc trông vô cùng uy nghiêm.
"Bình Đẳng Vương!"
"Phi Thiên trưởng lão?"
Bốn phía, có người xì xào lên tiếng, đại nhân vật đến rồi!
Thế nhưng xem ra tình hình lúc này không phải quá thuận lợi.
Sau một khắc, một thân ảnh thanh lãnh từ tốn hạ xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong mắt lại mang theo sát khí, khẽ gật đầu với Kim Thương một cái rồi quay sang nhìn về phía ba người đối diện, lạnh lùng nói: "Một đám phế vật!"
". . ."
Tam đại cường giả đều không ai lên tiếng.
Bình Đẳng Vương khẽ nhíu mày, sắc mặt Lam Nguyệt tối sầm, còn gương mặt của Phi Thiên trưởng lão thì ẩn dưới lớp áo choàng nên không ai biết y có biểu cảm gì.
Ngọc La Sát!
Mọi người nhìn chằm chằm nữ nhân vừa giáng lâm rồi lại nhìn sang chỗ Kim Thương. . .
Đã có người nhận ra bọn họ.
Nơi xa, đằng sau một tảng đá lớn, có một vị võ sư già nua kích động la lên: "Ta biết rồi, Ngọc tổng quản của Tuần Dạ Nhân không đơn giản. . . Quả nhiên là nàng!"
"Sư phụ, ai vậy?"
Võ sư trẻ tuổi bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
"Ngọc La Sát!"
"Hả… Một trong Tam Thập Lục Hùng (36 Hùng)?"
"Đúng vậy!"
Võ sư lão niên kích động nói: "Nhất định là nàng! Cũng chỉ có những nhân vật này mới có thể uy hiếp tứ phương, quét ngang thiên hạ! Năm đó Ngân Nguyệt võ sư nổi tiếng khắp nơi, siêu năng thì tính là cái gì? Thời điểm lĩnh vực siêu năng vừa quật khởi đã bị võ sư của Ngân Nguyệt đánh cho đến nỗi ngay cả Ngân Nguyệt cũng không dám bước vào. Thẳng đến khi võ sư tấn cấp tới Đấu Thiên, bị chặn đường tiến lên, trong khi những vị Siêu Năng Giả ấy lần lượt tấn cấp Tam Dương, Húc Quang thì mới khiến giới võ đạo xuống dốc. . . Nhưng xem ra hôm nay bọn họ đã tìm được đường cho mình rồi!"
"Khụ khụ. . . Sư phụ. . . Cái kia. . . Hình như Ngọc La Sát là Siêu Năng Giả. . ."
"Siêu năng thì thế nào? Đó cũng là võ sư!"
Lão nhân kia giận dữ, nhìn chằm chằm vị đồ đệ vừa phát biểu, có chút phẫn nộ.
Ai nói nàng là Siêu Năng Giả?
Ngọc La Sát chính là võ sư!
Cho dù đối phương đã dẫn nhập siêu năng thì lão cũng không muốn thừa nhận, lại càng không nguyện ý thừa nhận võ sư không bằng Siêu Năng Giả.
Mấy người đồ đệ bên cạnh không nói gì, lão sư nói sao thì cứ nghe thế đi.
Huống hồ năm xưa Ngọc La Sát đích thực là võ sư đỉnh cấp, trên Anh Hùng Phổ vẫn còn nguyên danh tự của nàng.
. . .
Bốn phương tám hướng đều có người đang nghị luận.
Bấy giờ, trên vách đá của hẻm núi xa xa cũng có vài người đang đứng quan sát, một người trong số đó tuổi tác còn rất trẻ, trên lọn tóc nhiễm một ít sương trắng, hắn đứng phía trước mọi người, nhìn về phía bên kia, thanh âm bình tĩnh nhưng vẫn xen lẫn một chút cảm giác ngạo nghễ khó nói rõ thành lời, "Đó là Ngọc La Sát?"
"Vâng, chính là nàng!"
Sau lưng nam tử trẻ tuổi có lão nhân lên tiếng: "Kim Thương và Ngọc La Sát đều đầu phục Tuần Dạ Nhân. Cộng thêm Viên Thạc mới rời đi không lâu, Địa Phúc Kiếm khai sáng Kiếm Môn, Nam Quyền đi Ngân Bắc, Viên Thạc đi cùng Bích Quang Kiếm, Trung Bộ có Thiên Kiếm và Cuồng Đao có hiệu lực trong quân đội. . . Những vị võ sư nổi tiếng của Ngân Nguyệt năm xưa đều đang hoạt động rất sôi nổi ở thời đại ngày nay."
Ai nói Ngân Nguyệt võ lâm không có?
Vẫn còn đấy!