Thương Sơn.
Nhóm người Lý Hạo nhanh chóng đi về phía trước, quả nhiên sau khi qua khỏi địa bàn của bốn Đại yêu thú, tiếp theo cho dù có vài đại yêu trong núi rừng thì số lượng cũng không nhiều.
Chỉ có điều trên không trung, con diều hâu kia vẫn luôn bám đuổi không ngừng.
Tựa như là đang theo dõi lại vừa như là đang hộ tống.
Có lẽ là vì lo lắng rằng nhóm Lý Hạo một lần nữa dẫn tới hai vị võ sư đỉnh cấp bộc phát, dù sao bốn con đại yêu đã biết được trong nhóm người kia có con gái của vị kiếm khách nọ.
Đây là chuyện thứ yếu, điều quan trọng là. . . còn có truyền nhân của ma đầu năm đó!
Đứng trước Viên Thạc, ba trong bốn con đại yêu cũng còn chút sợ hãi, sự cường đại trong ấn tượng không thể nào xóa bỏ đi được, dù Hồng Nhất Đường nói người nọ hơi rớt lại phía sau một chút thì đám đại yêu cũng không thật sự cảm thấy ma đầu kia dễ trêu.
. . .
Một đường đi về phía trước, liên tục suốt cả một ngày một đêm, đi về phía trước thêm hơn 500 dặm trên đường núi gập ghềnh đã là cực hạn của cả nhóm Lý Hạo.
Thực tế thì Lý Hạo có thể tiếp tục, nhưng những người khác trong đội thì chẳng thể cố thêm được nữa.
Theo tiếng thở dốc tăng lên, Lý Hạo dừng bước: "Dừng lại, nghỉ ngơi!"
Sau khi những lời này hạ xuống, không ít người trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.
Tinh thần khẩn trương cao độ, cộng thêm bôn ba cả chặng đường dài đã khiến cho rất nhiều người mệt mỏi co quắp.
Lúc này, Hồng Thanh đi tới, cả thân giáp đen của nàng sớm đã đầm đìa mồ hôi, chẳng qua nàng vẫn nén chịu.
Thông thường nàng không dám trò chuyện với Lý Hạo, dù sao Lý Hạo vẫn rất hung dữ.
Chỉ có điều bây giờ nàng lại chủ động tìm qua, tâm thần hơi nói bất định: "Đoàn trưởng!"
"Có việc sao?"
Lý Hạo hơi nghi hoặc, có phải vị võ nhị đại này thấy khổ quá hay không?
"Chuyện kia. . . Chuyện kia. . . gần đây kiếm pháp của ta hình như có tiến bộ, nhưng chung quy ta cứ cảm giác còn thiếu chút ít, đoàn trưởng là kiếm khách, còn là đệ nhất kiếm khách của Ngân Nguyệt bây giờ, có thể chỉ điểm cho ta được không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lý Hạo chợt hơi khác thường.
Chỉ điểm cho ngươi ư?
Còn là đệ nhất kiếm khách?
Cha ngươi mạnh hơn ta nhiều đấy!
Chỉ có điều suy nghĩ một chút thì hắn đã hiểu, Hồng Nhất Đường ẩn giấu rất sâu, hắn không nhiều lời, chỉ gật đầu: "Có nghi hoặc gì có thể hỏi, không chỉ ngươi mà những người khác cũng thế."
Hồng Thanh mừng rỡ.
Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy Lý Hạo không hổ là cường giả Võ Đạo cấp tông sư.
Nàng vội vàng nói: "Kiếm pháp của ta thuần thục, cũng có một chút ý tưởng với kiếm thế, nhưng mấu chốt ở chỗ khi Thần ý hiện ra, trong nội tâm của ta có rất nhiều ý nghĩ nhưng lại chẳng phát huy được, không thể xuất ra kiếm thế mà ta muốn. . ."
Nàng có ý tưởng về kiếm thế, nhưng lại một mực không cách nào chính thức hiển hiện được nó.
Lý Hạo vừa nghe liền hiểu rõ vấn đề ở đâu.
Tóm lại cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó.
Hắn suy tư một phen bèn nói: "Thiếu chút kích thích."
"Kích thích?"
"Chính là một trận chiến lâm ly nhẹ nhàng thống khoái chân chính, hoặc là địch nhân quá mạnh hoặc là kẻ địch quá yếu, không thể có được cảm giác thế lực ngang nhau. Ngày đó ta cùng Tôn Mặc Huyền tỷ võ, ngươi cũng thấy đấy."
"Ngày đó ta ngưng tụ kiếm thế. . ."
Hồng Thanh khẽ giật mình: "Không phải giả bộ sao?"
". . ."
Lý Hạo sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ý của nàng.
Nhìn lại những người khác trong đội, hắn cảm thấy rất buồn cười, hiển nhiên những người này cũng cảm thấy trận chiến ấy hắn chỉ đang giả bộ chứ không phải thật sự Phá Bách cảnh, chẳng qua là vờ như thực lực ngang nhau mà thôi.
Lý Hạo cũng không giải thích gì, tiếp tục nói: "Rất nhiều người các ngươi đều thiếu loại cơ duyên này. Đây thật sự là một loại cơ duyên, tìm ra được một đối thủ ngang tài ngang sức, lại còn là kẻ địch, không quan tâm sinh tử, nguyện ý cùng ngươi đánh một trận, cho ngươi trận chiến vui vẻ đầm đìa, kích phát sở học và suy nghĩ trong lòng!"
"Nếu gặp đối thủ như vậy, kiếm thế của các ngươi sẽ không khó hiện ra."
"Đương nhiên, trừ cách đó ra vẫn còn những biện pháp khác."
Lý Hạo tiếp tục nói: "Gặp kiếm thế cường đại hơn cũng khó mà cảm ngộ được, chưa hẳn đã phù hợp với tâm ý của các ngươi, nếu gặp được kiếm thế đồng nguyên, có lẽ sẽ có thu hoạch khác biệt."
Hắn nghĩ tới Hồng Nhất Đường, nếu Hồng Nhất Đường triển lộ một chút cho các đệ tử của gã, có lẽ. . . những người này có thể cảm ngộ kiếm thế.
Nhưng Hồng Nhất Đường không làm như vậy, trong lòng Lý Hạo mơ hồ biết rõ đôi phần.
Có lẽ. . . gã không hy vọng tất cả người trong Kiếm Môn đều đi theo con đường của gã.
Võ đạo, nhất là kiếm thế, tự mình cảm ngộ tuyệt đối sẽ mạnh hơn so với dựa vào người khác.
Nhưng Lý Hạo cũng biết không phải ai cũng là Hồng Nhất Đường, không phải ai cũng có thể trò giỏi hơn thầy. Có lẽ những mong chờ của Hồng Nhất Đường đối với đệ tử môn nhân của gã đã quá cao rồi.
Thật ra, tốt nhất vẫn nên giống như Địa Phúc Kiếm triển lộ chút kiếm thế cho các đệ tử.
Hồng Thanh hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: "Đoàn trưởng, ngươi có thể phơi bày kiếm ý cho chúng ta không? Để cho chúng ta mở mang kiến thức, xem xem kiếm thế của cường giả chân chính rốt cuộc mạnh cỡ nào."
Lý Hạo không nói gì.
Nếu không phải biết rõ nữ nhân này không biết tình huống của cha nàng, hắn sẽ cảm thấy người này đang trào phúng mình.
Người cha cường hãn vô cùng thì không đi học, lại muốn tới học Lý Hạo hắn làm gì.
Triển lộ kiếm ý cũng không phải là điều không thể được, Lý Hạo suy tư một chút bèn gật đầu: "Được, chỉ có điều có thu hoạch hay không thì chưa chắc, hơn nữa hiện tại kiếm của ta ý không viên mãn, nếu chờ ta tiến thêm một bước. . . có lẽ sẽ dẫn dắt các ngươi thêm chút nữa, ngày xưa khi thầy của ta bước vào Đấu Thiên, ta ở ngay hiện trường đã có cảm ngộ không ít."
"Ta đề nghị các ngươi nên chờ thêm một chút."
Chờ năm kiếm của hắn dung hợp, khi đó tạo thành Ngũ Hành Kiếm viên mãn rồi mới quan sát, có lẽ sẽ có thêm thu hoạch.
Hồng Thanh nghe vậy đành nói: "Vậy chúng ta chờ kiếm ý của đoàn trưởng viên mãn."
Trên thực tế nàng cảm thấy có thể là Lý Hạo không muốn truyền thụ, đây cũng là điều thường tình, cho nên nàng không quá để bụng.
Lý Hạo không nói gì nữa.
Hắn nói hoàn toàn là lời thật, đám Hồng Thanh quan sát kiếm ý của hắn bây giờ sẽ chẳng có thu hoạch gì lớn.
Không nói những thứ này nữa, một lát sau mọi người bắt đầu tu luyện.
Phá Bách hậu kỳ đều phải bận rộn cảm ngộ.
Phá Bách trung kỳ thì còn có thời gian tiến bộ hơn để bước vào hậu kỳ.