Hoành Đoạn Hạp Cốc.
Theo thời gian di tích mở ra càng ngày càng gần, nơi đây đã xuất hiện một ít công trình kiến trúc do cường giả siêu năng không thể ngủ ngoài trời hoang dã đã lựa chọn ngay tại chỗ xây nhà.
Không chỉ như vậy, thậm chí còn xuất hiện một nhóm thương nhân bán năng lượng thần bí, thậm chí bán đá Thần Năng.
Đương nhiên không chỉ như vậy, còn có người bán một ít cổ binh, sách cổ, bí thuật võ đạo thật giả khó phân. . .
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hạp cốc ở Chiến Thiên Thành lại ra đời một phường thị kỳ dị.
Sở dĩ nói là kỳ dị bởi vì chỉ có cường giả mới có tư cách bày quầy bán hàng ở đây, hoặc là có thế lực che chở nếu không buôn bán ở nơi này rất có thể chỉ có bán mệnh, chứ không có mệnh tiêu.
Mà ba tổ chức lớn cũng đã công khai dựng cứ điểm của mình ở đây.
Các cứ một phương, chờ đợi vào di tích.
Vào lúc này, một thân ảnh bay thẳng ngút trời, khiến cho siêu năng trong hạp cốc phải chú ý.
"Chư vị, ta là Hách Liên Xuyên, phó bộ trưởng Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân!"
"Căn cứ hiệp nghị, trừ ba đại tổ chức tà năng, di tích Chiến Thiên Thành tháng này sẽ mở ra vào ngày 28, thời gian mở ra sẽ duy trì trong nửa giờ, phàm là kẻ muốn đi vào, Tinh Quang, Trảm Thập phải trả 10 khối năng lượng thần bí, Phá Bách, Nguyệt Minh 30 khối, Nhật Diệu, Đấu Thiên 100 khối! Tam Dương cần trả 1 viên đá Thần Năng, Húc Quang 10 viên đá Thần Năng. . . toàn bộ là phí tổn Ngân Nguyệt duy trì di tích mở ra!"
Lời này vừa nói ra, bốn phương lập tức huyên náo.
Kẻ yếu thì thôi đi, năng lượng thần bí dù là 100 khối thì thật ra cũng không tính quá đắt.
Nhưng mà còn cần cả đá Thần Năng đó!
Tam Dương cảnh rõ ràng cũng cần trả đá Thần Năng mới có thể tiến nhập, thế này thì quá mắc!
Đúng lúc này, trong hạp cốc, có cường giả Tam Dương trực tiếp mở miệng: "Hách bộ trưởng, Tam Dương cần 1 viên đá Thần Năng phải chăng là quá mức? Theo ta được biết, Chiến Thiên Thành chia làm hai thành trong và ngoài, bên ngoài thành hầu như không có bảo vật gì, chỉ nội thành mới có, mà nội thành nguy hiểm vô cùng. . . phải lấy mệnh đi thăm dò. . ."
Hách Liên Xuyên quan sát người nọ, bình tĩnh nói: "Vậy thì đừng đi vào! Nguy hiểm thế còn đi vào làm gì?"
Sắc mặt người nọ trở nên khó coi, nhưng nghĩ tới đây dù sao cũng là địa bàn của đối phương nên đành kìm nén hỏa khí: "Nói như vậy, ba tổ chức lớn và quan phương Ngân Nguyệt đều được miễn phí sao?"
"Đương nhiên ba đại tổ chức tà năng phải trả cái giá lớn khác, chuyện này không cần chư vị quan tâm!"
"Hách bộ trưởng, Tuần Dạ Nhân hoặc là tổ chức quan phương của hành tỉnh khác. . ."
"Trả tiền!"
Hách Liên Xuyên không chút khách khí, lớn tiếng nói: "Không trả tiền cũng được, trước tiên gia nhập Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân, các tỉnh khác tình huống không rõ ràng, vì để phòng ngừa có hung đồ giả mạo, trước tiên có thể gia nhập Tuần Dạ Nhân ta, thẩm tra tư cách đầy đủ một khi thông qua tự nhiên sẽ được miễn phí!"
Nói nhảm!
Mọi người im lặng.
Thẩm tra tư cách gì chứ, nếu thật sự gia nhập Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân, tiếp theo sẽ phiền toái lớn rồi, là người của Tuần Dạ Nhân, ngươi có nghe mệnh lệnh của thượng cấp hay không?
Bảo ngươi làm bia đỡ đạn, ngươi buộc phải đi làm bia đỡ đạn.
Có Tam Dương phiền muộn vô cùng, lớn tiếng nói: "Nếu không có đá Thần Năng thì sao?"
"1000 khối năng lượng thần bí cũng được!"
Dùng vật thay thế như này thì giá trị không chênh lệch quá nhiều.
Nếu lại hỏi không có năng lượng thần bí thì phải làm sao. . . vậy thì không thể đi vào thôi.
Còn có thể nói cái gì nữa?
Phía dưới, vốn đang ồn ào huyên náo, giờ phút này chợt yên tĩnh trở lại.
Lát sau, một người trẻ tuổi tươi cười mở miệng nói: "Vậy thì có hạn chế số lượng người đi vào không?"
"Không có hạn chế!" Hách Liên Xuyên lớn tiếng nói: "Trừ mấy chuyện đó, ngoại trừ ba ngày sau khi di tích phong bế, giữa chừng di tích sẽ không mở ra!"
Trước kia, mỗi ngày vào 12 giờ đêm sẽ mở ra một lần.
Đây cũng là mấu chốt khiến lần trước không ít người tránh được một kiếp.
Lời này vừa nói ra đã đưa tới hàng loạt tiếng xôn xao, có siêu năng nhíu mày, thậm chí là bất mãn: "Chúng ta chỉ định thăm dò một hai ngày, vậy chẳng phải là buộc phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới có thể đi ra sao?"
Trước kia sau khi lấy được thứ tốt bèn rời đi, như thế an toàn hơn rất nhiều.
Nếu đều chờ tới cuối cùng thì tán tu cầm được bảo vật cùng những cường giả kia đi ra ngoài đều sẽ tụ họp tại cửa ra vào, có thể là chuyện tốt được sao?
Chết cũng không biết mình chết như thế nào!
Hách Liên Xuyên trầm giọng nói: "Đây cũng là vì an toàn của mọi người! Nếu không, mở ra giữa chừng, một khi có cường giả xâm nhập hoặc là lẻn vào trong đó, sẽ mang đến cho mọi người nguy hiểm lớn hơn nữa! Vì để tránh cho loại tình huống này phát sinh, chúng ta sẽ phong tỏa nơi đây ngay sau khi mọi người tiến vào, do ba phương là Vũ Vệ Quân, Tuần Dạ Nhân, Trú Quân cùng đóng quân, thẳng đến thời khắc cuối cùng, tất cả mọi người xuất hiện mới có thể gỡ bỏ phong tỏa!"
"Nếu cảm thấy quá nguy hiểm thì mọi người nên từ bỏ việc đi vào, không có khả năng vì một vài kẻ mà buông tha cho sự an toàn của những người khác!"
Hách Liên Xuyên nói tiếp: "Mặt khác, vào di tích mà xuất hiện bất kỳ mạo hiểm, nguy hiểm nào, Ngân Nguyệt sẽ không chịu trách nhiệm! Di tích có mạo hiểm, vào trong cần cẩn thận!"
Chuyện này dĩ nhiên là lẽ thường, không ai trông chờ vào bên phía Ngân Nguyệt có thể chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn sau khi mọi người tiến vào.
Đó là chuyện không có khả năng!
Phía dưới rất yên tĩnh, ba tổ chức lớn cũng im hơi lặng tiếng, hiển nhiên, song phương qua thực đã từng có hiệp nghị.
Về phần bọn họ cần trả giá cái gì thì đó là điều không thể nào biết được.
. . .
Trong quân doanh trên Hoành Đoạn Hạp Cốc.
Nơi đây hôm nay bị phong tỏa hoàn toàn, do Trú Quân tiếp quản, Trú Quân cũng chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn bên ngoài cho người đến thăm dò di tích, nghe nói nơi đây thậm chí có chuẩn bị cả súng diệt thành, tùy thời phóng về hướng Hoành Đoạn Hạp Cốc.
Trong doanh địa.
Không còn là dáng vẻ đơn sơ như lần trước, mà đã dựng lên từng tòa nhà ở, do Thổ hệ gia cố, thậm chí có Mộc hệ tiến hành gieo trồng thực vật.
Không còn là cảnh tượng hoang vu, mà đã mang chút màu xanh tươi tốt.
Lúc này, ở căn nhà lớn nằm chính giữa có mấy nhân vật lớn đang tụ tập.
Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ, Hồ Định Phương, Nhâm Thiên Xuyên, Triệu thự trưởng, Chu phó thự trường, Khổng Khiết, Hồ Thanh Phong. . .
Một đám người có thực lực cường đại hoặc là có địa vị đỉnh cấp, vào lúc này đều có mặt đông đủ.
Nhâm Thiên Xuyên, thống soái của Bạch Long Quân.
Hiện tại, vị này đang nói chuyện, trước mặt y bày ra một bộ địa đồ nom rất tối, hắn nhìn mọi người rồi nói: "Đây là địa đồ Chiến Thiên Thành, nhưng mà không quá tỉ mỉ, chẳng qua là chỉ căn cứ vào những người đã tiến vào lần trước để vẽ ra một ít quy hoạch."
"Quân đội chúng ta phân Chiến Thiên Thành làm năm khu vực!"
"Phương hướng chúng ta vào là cửa Chiến Thiên Thành ở phía đông!"
"Từ bên ngoài thành vào, trước tiên sẽ thấy phía đông, nơi này là khu dân cư, có một vài tòa thương mại, nhưng nhất định không tập trung nhiều trung tâm thương mại. Kế tiếp là phía bắc, căn cứ thăm dò lần trước, bên này có thể là khu vực quân sự năm xưa, nghe nói còn có người thấy được máy bay. . . trước mắt vẫn chưa thể thăm dò cụ thể."
"Phía nam, nơi đây hẳn là khu vực buôn bán chính thức, có người thấy được rất nhiều cửa hàng."
"Phía tây là khu công nghiệp!"
Hắn chỉ điểm cho mọi người phân biệt rõ ràng, tiếp tục nói: "Khu dân cư, khu quân sự, khu buôn bán, khu công nghiệp. Lấy tòa tháp trung tâm nhất này làm tiêu chí thì khu trung tâm của Chiến Thiên Thành có phủ Thành chủ, các loại cơ cấu phòng làm việc. . . Thậm chí còn có vô số khu sách cổ, bí tịch."
"Mà toàn bộ Chiến Thiên Thành, trước mắt chỉ xuất hiện một vị chiến sĩ Hoàng kim giáp. . ."