Từ Hoành Đoạn Hạp Cốc đi đến vị trí di tích tuy rằng đường dễ đi nhưng cũng cần rất nhiều thời gian, chưa hẳn họ đã tới kịp.
Giờ phút này, ngược lại họ có thể ra ngoài từ Thương Sơn, sau đó bay thẳng đến Hoành Đoạn Hạp Cốc, có lẽ sẽ nhanh hơn chút.
Ra ngoài từ bên này, hẳn là một tòa thánh khắc của Ngân Bắc.
Thương Sơn dễ dàng che giấu tung tích, chỉ có điều lại quá khó đi.
Lý Hạo suy tư chốc lát bèn nói: "Đi từ nơi này sẽ có thể che giấu chúng ta tới mức độ cao nhất. Nếu xuống núi từ đây, có thể sẽ gặp phải một số người, dẫn tới nhiều chuyện ngoài ý muốn. . ."
Không phải không nên đi bên đó, mà là đi bên đó càng dễ che giấu bản thân, miễn đi một chút phiền toái, chờ đến khi tới được di tích, có đám Hầu Tiêu Trần ở đó rồi, hẳn sẽ không bộc phát chiến đấu quy mô lớn nào.
Chẳng qua hiện nay ba tổ chức lớn đã chết một nhóm cường giả, chưa chắc đã có lực lượng đủ mức tới để chặn đánh bọn họ.
Sắp tới có mở ra di tích hay không, trong lòng Lý Hạo suy đoán 9 phần 10 là có thể.
Lấy tính cách của Hầu Tiêu Trần, cộng thêm các tổ chức lớn, bốn phương cũng đã cử người đến, không có khả năng không mở ra. Hắn còn ước gì di tích sớm mở ra, để cho bọn người kia dò đường chịu chết cho hắn.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một phen, để có thể bắt kịp lần di tích mở ra này, Lý Hạo quyết định: "Vậy thì xuống núi đi, che giấu tung tích, có thể ẩn tàng liền ẩn tàng ở, nếu không chúng ta chưa hẳn đã tới kịp."
Hắn vẫn lựa chọn mục tiêu chính là đi tới di tích trước.
Về phần bọn hắn xuất hiện rồi bị người phát hiện rồi, vì sao Bán Sơn không xuất hiện. . . có quan hệ gì gì với hắn đâu?
Trong lòng Lý Hạo suy tư một phen, cuối cùng không suy nghĩ thêm nữa.
Đoàn người nhanh chóng bắt đầu xuyên qua núi rừng, chuẩn bị xuống núi.
Trên đỉnh đầu, con diều hâu to lớn đi theo hộ tống hoặc có thể nói là theo dõi bọn hắn, thẳng đến khi bọn hắn xuyên qua núi rừng, đi ra khỏi Thương Sơn thì nó mới rời đi.
Vào lúc hừng đông, nhóm người Lý Hạo tiến vào một tòa thành thị không quá lớn.
Cũng là một trong 16 thành Ngân Bắc, chẳng qua là giờ phút này nhóm Lý Hạo đã cởi bỏ giáp đen, toàn bộ giáp đen được cất vào một cỗ xe lớn. Cả đám cũng nhanh chóng biến hóa, trở thành một đội ngũ võ quán tiêu cục đi lại ở Ngân Bắc.
Từ khi siêu năng quật khởi, chuyện vận chuyển cũng không hề nhẹ nhõm, hôm nay cũng có một chút võ sư và siêu năng nhỏ yếu chọn trở thành tiêu sư, trợ giúp một số tổ chức lớn hộ tống vận chuyển vật tư.
Bấy giờ, nhóm Lý Hạo ngụy trang một chút, hộ tống một xe giáp đen xuất phát về hướng Hoành Đoạn Hạp Cốc.
. . .
Cùng lúc đó trong Đoạn Sơn Cốc.
Hồng Nhất Đường và Nam Quyền thấy diều hâu bay trở về cũng trực tiếp rời đi, không hề quay đầu lại.
Bốn Đại yêu thú đưa mắt nhìn hai người rời khỏi.
Đã nói một ngày liền đi, thế mà hai kẻ này lại ở đây chờ đợi vài ngày.
Làm hại chúng nó cũng không dám tùy tiện tách ra, miễn cho bị đánh bại đơn lẻ.
Thẳng đến khi bọn hắn rời đi, Kim Điêu mới rung động sóng tinh thần: "Đi thôi!"
"Truyền nhân của ma đầu kia cũng đã rời đi."
"Xem ra, những võ sư ở Ngân Nguyệt này cũng có liên quan."
". . ."
Vài đầu đại yêu trao đổi một phen, hai người kia một mực đợi đến lúc Lý Hạo đi rồi mới lựa chọn rời khỏi, điều này cũng làm cho chúng nó ý thức được đôi khi võ sư ở Ngân Nguyệt cũng rất đoàn kết.
Đương nhiên, cũng có liên quan tới chuyện lúc trước Lý Hạo đã giúp bọn hắn áp chế biến hóa.
Mãnh Hổ động sóng tinh thần: "Cái chốn Ngân Nguyệt này. . . Chúng ta tốt nhất không nên giao thiệp, tình huống rất phức tạp, có lẽ không chỉ mấy kẻ này mà còn có sự tồn tại càng mạnh hơn nữa."
Kim Điêu gật đầu truyền âm: "Khẳng định là có, hơn nữa cũng có thể là cường giả Yêu Tộc! Ta bay qua Thương Sơn, bước vào địa phận Ngân Nguyệt, kết quả vừa bay ra không bao xa liền cảm nhận được không khí hít thở không thông! Thậm chí không chỉ chút ít mà là khắp nơi tràn ngập loại cảm giác này, ta hoài nghi, Ngân Nguyệt có rất nhiều cường giả đỉnh cấp, trong đó còn có cả đại yêu Yêu Tộc. . . trong mơ hồ, ta hình như thấy được một đầu Ô Quy. . ."
Lời này vừa ra, đám đại yêu đều trở nên vô cùng ngưng trọng.
Thương Sơn và Ngân Nguyệt quá gần, khó trách trong Thương Sơn tồn tại một số kẻ cường hãn, thế nên người ta chưa bao giờ nguyện ý xuất phát về hướng Ngân Nguyệt phía nam, phần nhiều vẫn là đi về hướng Đại Ly phương bắc.
"Lần này Thiên Kim Liên nở rộ, tiếp theo lại phải chờ năm năm nữa. . . Chúng ta ở lại đây trông coi? Hay là tới phương Bắc. . . tới Đại Ly xem thử?"
Đây là ý nghĩ của Mãnh Hổ, nó không muốn luôn liên tục lưu lại nơi này.
Vốn dĩ không có áp lực quá lớn, nhưng giờ phút này đã khác rồi.
Kim Điêu ngẫm nghĩ: "Phương Bắc cũng không an toàn, thậm chí còn nguy hiểm hơn, cường giả Đại Ly rất nhiều. Ta từng thấy một vị cường giả Đại Ly xé nát Bích Nguyệt Tê có thực lực tương đương ta."
Cự Viên đến lúc này mới góp lời, trong tinh thần phát ra chấn động kịch liệt: "Sợ cái gì! Cường giả Đại Ly nhiều nhưng cường giả Đại Ly cũng rất trực tiếp, thẳng thắng, được xưng là kẻ mọi rợ, làm việc cũng càng trực tiếp hơn hẳn. Ai mạnh ai yếu chỉ cần nhìn qua đã biết, chung quy vẫn đỡ hơn Ngân Nguyệt nhiều. Tên nào thoạt nhìn cũng quá nhỏ yếu, trên thực tế lại vô cùng cường hãn. . ."
Chỉ thiếu chút nữa nó đã nói Ngân Nguyệt đều là tiểu nhân âm hiểm.
Trên thực tế, nó cũng đang có ý này.
Kim Điêu suy tư một phen, gật đầu thật mạnh: "Vậy đi Phương Bắc. . . Chúng ta cũng cần thêm nhiều tài nguyên, bảo vật, kiến thức thêm nhiều cường giả. Ngân Nguyệt chôn giấu rất nhiều bí mật, ta đã cảm nhận được một ít bí mật đang hé lộ. Chờ chúng ta hoàn toàn vượt qua một bước này rồi sẽ quay lại!"
Ba vị trong số bọn chúng cũng đang ở vào thời kỳ lột xác, tuy Đại Xà vẫn còn kém một chút thế nhưng cũng sẽ sớm thôi.
Đến lúc đó nếu đều có thể tấn cấp thì chúng sẽ là Húc Quang mà nơi Ngân Nguyệt này vẫn hay gọi rồi, bốn vị trên Húc Quang quay trở lại Ngân Nguyệt, chung quy không đến mức cũng bị áp chế điên cuồng đâu nhỉ?
Đã có quyết định, bốn đầu đại yêu cũng coi như hạng người quả quyết, Đoạn Sơn Cốc bên này cứ để cho vài tên tiểu yêu Tam Dương nhìn là được, dù sao còn năm năm nữa mới có thể nghênh đón lần tiếp theo Thiên Kim Liên nở rộ.
Mấy vị đại yêu dứt khoát nhanh chóng rời đi, trên nửa đường hướng về phía bắc, Đại Xà nhịn không được nói: "Ta muốn một cánh sen, còn ba viên Kim Liên, các ngươi tự phân chia đi!"
Sau khi chủ động mở miệng, nó được chia cánh Kim Liên đã tha thiết từ lâu, về phần hạt sen tất nhiên không có phần của nó.
Khiến cho Đại Xà phải tuyệt vọng đó là chênh lệch giữa chúng nó càng lúc càng lớn!
Mà ba đầu đại yêu khác đều mỉm cười vui vẻ, biết thức thời là được, bằng không tất cả mọi người đều không dễ chia.
Ngày hôm ấy, Lý Hạo xuôi nam, bốn đầu đại yêu lên Bắc, bước vào Đại Ly nơi mà Thiên Tinh Vương Triều đã sớm không một ai đề cập.