Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71: Thay Mận Đổi Đào

Chương 71: Thay Mận Đổi Đào Chương 71: Thay Mận Đổi Đào

Chương 71: Thay Mận Đổi Đào

Nghĩ đến Vương Minh, Lý Hạo vội vàng nói: “Lão sư, trong Tuần Kiểm Ti có một Siêu Năng Giả, có thể là Nguyệt Minh Sư!"

"Hả?"

Viên Thạc giật mình, cũng không hỏi Lý Hạo làm sao biết được, ông đánh giá một chút, đoạn nói: "Thật thú vị, xem ra kẻ giết Trương Viễn không đơn giản! Có lẽ Tuần Dạ Nhân đã biết, thậm chí là đoán được thân phận đối phương nên bây giờ mới hành sự cẩn thận như vậy..."

“Lão sư, ta hơi e ngại, lỡ đâu tên Nguyệt Minh Sư kia người đứng sau giật dây giết Trương Viễn thì sao?"

"Không đến mức đó!" Viên Thạc trực tiếp phản bác.

"Ngươi cho rằng tiến vào Tuần Kiểm Ti rất dễ sao? Kỳ thật Tuần Kiểm Ti có thể dễ dàng tra ra được Siêu Năng Giả. Điều này cũng có nghĩa là một khi đối phương đến Tuần Kiểm Ti làm việc, những người khác thì không nói nhưng cục trưởng Tuần Kiểm Ti các ngươi nhất định biết! 100% biết! Trừ phi cục trưởng của ngươi cũng là đồng phạm, nếu không thì tên đó chắc chắn là Tuần Dạ Nhân!"

Lý Hạo khẽ thở phào nhẹ nhõm, vậy còn được, hắn chỉ sợ Vương Minh là người của tổ chức huyết ảnh.

Hai sư đồ hàn huyên một hồi.

Lúc này, Viên Thạc nghiêm nghị nói: "Không bàn đến những thứ khác, nhưng riêng thanh kiếm kia của ngươi thì phải giữ cho kỹ!"

Ông đã trả lại ngọc kiếm cho Lý Hạo.

Ông đã hấp thu nhiều như vậy, thậm chí còn nhờ nó mà bước vào Đấu Thiên, thế nhưng vừa nãy thử qua liền thấy vẫn có thể hút tiếp năng lượng từ đó, chuyện này đúng là rất khó tin.

Tinh năng quang quá nhiều!

"Ừm."

Lý Hạo gật đầu, hiện tại hắn đã hiểu rất rõ sự trân quý của ngọc kiếm.

Thực ra khi hắn sử dụng năng lượng thần bí từ đội săn quỷ trước đó thì đã cảm nhận được rồi.

Viên Thạc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Còn nữa, mặc dù ta là Đấu Thiên nhưng muốn bước vào siêu năng e rằng vẫn rất khó, chủ yếu là thiếu năng lượng thần bí! Không phải loại trong tay ngươi, loại này của ngươi không dùng để nâng cao sức chiến đấu mà là để cường hóa căn cơ, dĩ nhiên so với loại kia thì của ngươi quý giá gấp trăm lần!"

"Với thực lực Đấu Thiên của ta, muốn tiến thêm bước nữa thì có lẽ phải tốn cả ngàn khối năng lượng thần bí, cho nên ta mới nói là rất khó!"

Lý Hạo nhanh chóng tính toán.

Giá chợ đen, 1 khối là 1 triệu.

Lão sư cần chừng 1000 khối thì hết bao nhiêu tiền?

1 tỉ?

Lý Hạo nuốt nước bọt, không… chuyện này quá đáng sợ!

Tuy hắn cảm thấy lão sư rất có tiền nhưng lão sư hẳn là không có nhiều tiền như vậy.

Tất nhiên, theo quan điểm của Viên Thạc, thứ có thể mua được bằng tiền thì rất đơn giản, chỉ là với một giao dịch cỡ lớn như vậy, Tuần Dạ Nhân không thể không biết, thậm chí cả những tổ chức lớn khác cũng sẽ để mắt tới.

Cho nên đây là điều không thể thực hiện!

Viên Thạc nhìn Lý Hạo, trầm tư một lát rồi nói: "Hiện tại ta vẫn chưa thích hợp lộ diện, chủ yếu vì ta vẫn còn một số đối thủ, tuy rằng chúng không ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, nhưng thực lực của chúng không phải chỉ để trưng cho đẹp! Chúng ta vẫn nên biết điều điệu thấp một chút..."

Lý Hạo cười khổ, vừa nãy lão nhân gia ngài còn nói hai ta hoành hành vô kỵ, không sợ một ai kia mà.

Lời của lão sư, quả nhiên ba phần thật bảy phần giả.

Viên Thạc nói thêm: "Tất nhiên, nếu ta thăng cấp được thì sẽ thật sự hoành hành bá đạo, cũng đồng nghĩa với việc ngươi cứ việc huênh hoang ra đường, không cần nể mặt ai!"

"Hiện tại cứ khiêm tốn vài ngày đi, đừng nóng vội!"

Viên Thạc tủm tỉm cười, "Về phần nguy hiểm sắp tới, trước tiên ta sẽ cẩn thận quan sát. Nếu đối phương quá yếu thì trực tiếp giết chết! Nếu quá mạnh..."

Ông bật cười: "Vậy thì để Tuần Dạ Nhân đưa lưng chịu sào!"

"..."

Lý Hạo tỏ ra hứng thú.

Viên Thạc thì thầm: "Kẻ sau màn mà yếu ớt thì ta có thể tóm gọn chúng một lượt, tới lúc đó không cần nói nhiều, chỉ một chữ, giết! Nhưng nếu đối phương vượt qua cảnh giới Nhật Diệu thì sẽ là phiền phức lớn, cho dù ta có thể kháng cự một hai thì tiểu tử ngươi cũng cầm chắc gặp rắc rối lớn!"

"Cho nên nếu thật sự có một kẻ cường đại như vậy, hiện tại đối phương nhất định không ở Ngân Thành! Giết một kẻ dưới cảnh giới Nhật Diệu, cho dù có là Nhật Diệu đến thật thì sau khi xử lý xong, chỉ cần nói người là do Tuần Dạ Nhân giết là được!"

"Bên phía Tuần Dạ Nhân có không ít cường giả. Ta đã nói có khoảng ba đến năm người lợi hại hơn mình, một nửa trong số đó chính là người của Tuần Dạ Nhân!"

Lý Hạo gật đầu.

Lão sư đây chính là đang chuẩn bị sẵn tìm kẻ cõng nồi.

Thận trọng một chút cũng tốt!

Hơn nữa mặc dù hắn và Viên Thạc đều không nói gì nhưng trong lòng sư đồ bọn họ đều hiểu rõ.

Một gia hỏa đã bày binh bố trận nhiều năm như thế, hơn nữa nếu như đối phương đã chiếm được những món bảo vật trân quý tương tự ngọc kiếm, thế thì chẳng phải hắn ta sẽ rất cường đại sao?

Viên Thạc chỉ mới dùng ngọc kiếm trong một buổi chiều đã có thể bước vào Đấu Thiên, tại sao đối phương lại không thể chớp lấy cơ hội bước vào một cấp độ càng mạnh hơn?

Cả hai không đề cập đến chỉ vì họ sợ sẽ tự tiêu diệt mất lòng tin hiện có.

Viên Thạc đánh giá kẻ lợi hại hơn ông tuyệt đối không ở Ngân Thành, thậm chí còn không ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, vậy thì về sau bọn họ hành động sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, ông lại nói: "À, ngọc kiếm của ngươi là mặt dây chuyền bằng bạch ngọc! Đợi lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một thanh kiếm mang về!"

"Vật siêu năng!"

Viên Thạc cười đắc ý, "Chưa ai từng nhìn thấy kiếm của ngươi, cũng không ai hay biết nó có hình dạng ra sao! Vậy kiếm Lý gia trông như thế nào còn không phải tùy ngươi miêu tả à? Ngươi là người thường, trên người có một vật siêu năng, vậy chẳng phải cái thứ đó là kiếm Lý gia rồi sao?"

"Đương nhiên nên kiếm thứ tốt một chút, không thể lấy hàng rách rưới ra lòe người được!"

Nghĩ đến đây, Viên Thạc lại cảm thấy hơi tiếc của, "Mấy năm nay Tuần Dạ Nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm ta, ta khó mà thu thập quá nhiều bảo vật. có điều mấy năm trước vừa vặn đào ra được một thanh kiếm rất tốt, tuyệt đối là bảo vật!"

Vừa nói, ánh mắt ông khẽ nhúc nhích, "Nghĩ lại thì đúng là quá thích hợp! Thanh kiếm kia cũng bị phong ấn, bề ngoài không có năng lượng thần bí nhưng bên trong nội uẩn quang hoa, ta nghi ngờ cũng là bảo vật truyền thừa thông qua huyết mạch, nó được tìm thấy trong một di tích khá cổ xưa."

Lý Hạo ngập ngừng, “Lão sư, kiếm của ngài có lẽ còn quý hơn mặt dây chuyền của ta, như vậy không phải thiệt thòi rồi sao?"

Hắn hiểu ý Viên Thạc, chính là thay mận đổi đào!

Bất quá nếu ngọc kiếm của hắn không đắt giá bằng thanh kiếm kia, chẳng phải sẽ thiệt thòi cho lão sư?

"Không đâu, an tâm đi!"

Viên Thạc lắc đầu, ngọc kiếm của Lý Hạo là thứ rất trân quý, chuyện này không cần phải nghi ngờ.

Ông không giải thích thêm chỉ dặn dò: "Lát nữa nhớ mang đi! Vật này ta không cần nói thì ngươi cũng tự biết cách dùng, nếu đối phương quá mạnh, ta không giúp được gì thì cứ vứt nó đi xem có thể bảo mạng không. Còn nếu địch nhân bị ta hoặc Tuần Dạ Nhân giết chết rồi thì tốt nhất ngươi vẫn cứ vứt kiếm cho Tuần Dạ Nhân, bằng không khó mà bắt Tuần Dạ Nhân đội nồi được!"

Hai thầy trò nhanh chóng quyết định một kế hoạch.

Yếu, giết.

Mạnh thì cắt móng, sau đó cho Tuần Dạ Nhân xử lý. Đương nhiên tiền đề là Tuần Dạ Nhân muốn có thanh kiếm ấy, nếu không thì cái nồi kia có lẽ sẽ rơi ngược lại vào đầu Lý Hạo.

Tuần Dạ Nhân muốn không?

Viên Thạc đã nói như vậy, đương nhiên khả năng cao là muốn.

Về phần làm vậy thì có áy náy hay không, Viên Thạc khẳng định bản thân hoàn toàn không thấy áy náy, Lý Hạo cũng tương tự. Huống hồ nếu Tuần Dạ Nhân thật sự cầm kiếm đi thì cõng cái nồi kia cũng rất xứng đáng, sư đồ bọn họ không cần tự trách chính mình.

Bình Luận (0)
Comment