Chương 72: Diệu Thủ Hồi Xuân
Hàn huyên thêm một hồi lâu.
Sau đó Viên Thạc đi vào khố phòng lấy kiếm ra cho Lý Hạo. Không chỉ vậy, ông còn tranh thủ nhuộm tóc về màu hoa râm thường ngày, nhìn vẻ ngoài già nua thế kia thì xem ra Viên Thạc đã quyết tâm không để bại lộ bản thân trong thời gian ngắn tới.
Thanh kiếm mà Viên Thạc đưa cho Lý Hạo không quá lớn.
Chỉ lớn hơn mặt dây chuyền bằng bạch ngọc một chút, nhìn thoáng qua liền nhận ra nó là một thanh kiếm, kích thước không chênh lệch nhiều so với với thanh chủy thủ, có thể bỏ vừa trong túi, vừa khéo để Lý Hạo mang theo bên người.
Người bình thường có lẽ không thấy, nhưng Lý Hạo vừa nhìn liền phát hiện một tầng năng lượng thần bí mạnh mẽ quanh quẩn bên ngoài vỏ kiếm.
Thật lòng hắn không nỡ cầm nó, có lẽ đây là một bảo vật cấp độ không thấp của lão sư, nhưng chỉ vì để giảm bớt phiền phức cho hắn mà ông sẵn sàng lấy ra.
"Về sớm đi!"
Viên Thạc sắp xếp một số việc, lại dặn dò: "Đừng quá lo lắng, ta sẽ không theo sát ngươi mọi lúc nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ lập tức có mặt. Tất cả những gì ngươi phải làm là cố gắng không để bị giết ngay lập tức!"
Lý Hạo gật đầu.
Viên Thạc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Cần phải nâng cao bản thân! Ngươi đã tiến vào cảnh giới Trảm Thập nhưng không có nghĩa là rất lợi hại. Mạnh yếu trong cảnh giới Trảm Thập cũng rất rõ ràng, trảm được 99 kẻ vẫn được coi là Trảm Thập, khoảng cách lớn, chênh lệch đương nhiên tồn tại."
Lại nghĩ đến việc Lý Hạo khó có thể cải thiện trong một thời gian ngắn.
Viên Thạc bèn nói: "Quên nữa, tiểu tử nhà ngươi chưa từng trải qua thực chiến. Những gì ta dạy ngươi trước đây thật ra chỉ là một thủ đoạn dưỡng sinh, không quá hữu ích cho thực chiến chân chính, lần sau ta nhất định sẽ bổ sung thêm cho ngươi!"
Thời điểm này không đủ thời gian.
Ông cân nhắc một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định: "Ta sẽ dạy cho ngươi một chiêu thức tấn công hơi âm độc! Đây không phải là một loại Ngũ cầm thuật, không quá khó để học nhưng rất hữu ích để cứu mạng ngươi!"
Hai mắt Lý Hạo sáng lên!
Âm độc?
Không cần biết!
Ta không quan tâm, ta chỉ muốn sống.
Viên Thạc không đi ra ngoài, mà đứng ngay trong phòng khách bày ra một tư thế, tư thế này trông vẫn tương đối đường đường chính chính.
"Võ sư muốn đối phó với đối thủ thì cần nhất là chiến cận thân, nhất là võ sư tam lưu như ngươi!"
"Ngươi không cần học thủ đoạn cường công, bởi vì chưa chắc đã dùng được, nếu có thể sử dụng thì không cần dùng thủ đoạn này..."
"Hôm nay ta sẽ dạy ngươi ‘Diệu Thủ Hồi Xuân’. Đây cũng là một kỹ pháp mà ta tìm được trong cổ tịch."
Diệu Thủ Hồi Xuân!
Cái tên này nghe rất đàng hoàng, thậm chí có phần giống với chuyên môn của bác sĩ.
Tuy nhiên, Viên Thạc vừa xuất thủ thì Lý Hạo liền biết ý nghĩa của cụm tử ‘diệu thủ hồi xuân’ rốt cuộc là gì.
Chỉ thấy Viên Thạc vẫy tay, như thể đang vung vẫy lung tung, rõ ràng ông chỉ có hai tay nhưng ngay sau đó, một bàn tay thứ ba đột ngột xuất hiện!
Đúng, bàn tay thứ ba!
Ngay khi bàn tay thứ ba ấy hiện ra thì nó lập tức quét về phía đũng quần của Lý Hạo!
Không kịp phản ứng!
Trong Vượn thuật cũng có thủ đoạn hầu tử thâu đào tương tự, nhưng không đến nỗi làm rối loạn ánh mắt người như thế, ít nhất đối phương có thể đoán được mình bị tấn công hạ bộ.
Còn chiêu Diệu Thủ Hồi Xuân này thì khác, nó thực sự hiện ra bàn tay thứ ba!
Lý Hạo sợ tới mức tái mặt!
Viên Thạc lúc này mới nở nụ cười, thu tay lại nói: "Diệu thủ hồi xuân chủ yếu nằm ở thủ diệu, tuyệt không thể đề phòng! Đây thật ra là đạo tặc ghi trong sách cổ! Cổ văn minh cũng có những nhân vật thấp kém sử dụng nó để ăn cắp! Ta đã điều chỉnh lại một chút, biến nó thành một kỹ thuật thích hợp cho các cuộc tấn công lén lút, trực diện đánh lén!"
Rõ ràng là đang giao thủ, bỗng nhiên có thêm một bàn tay, ai mà ngăn cản được.
“Lão sư, sao có thể có thêm một cái tay?"
Lý Hạo vẫn đang tự hỏi, chiêu này xem ra không khó nhưng tay thừa ở đâu ra?
Hắn nhìn kỹ lại, bây giờ Viên Thạc vẫn chỉ có hai tay.
“Đây chính là điểm cốt lõi, thật ra rất đơn giản, ngươi chỉ có hai tay, cái thứ ba đương nhiên là giả!"
Viên Thạc bắt đầu giảng giải cho Lý Hạo rằng cái tay thứ ba là đồ giả nhưng đồ giả cần phải dùng để tráo với đồ thật, còn cần phải giấu cho thật kín đáo, đó mới là độ khó.
Hai sư đồ cùng học một hồi, Lý Hạo cơ bản đã nắm được thao tác, lĩnh ngộ xong tinh túy trong đó thì buổi học mới kết thúc.
. . .
Không bao lâu sau, Lý Hạo rời khỏi tiểu viện.
Bên ngoài, người chặn đường trước đó đã không còn nữa.
Mãi cho đến khi cách tiểu viện một khoảng, Lý Hạo mới phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình, có thể cảm giác được cũng vì hắn mơ hồ nhìn thấy phía xa lấp lánh tinh quang, là Siêu Năng Giả!
Hẳn là người đàn ông và người phụ nữ bị lão sư đá trọng thương, có lẽ trong thời gian ngắn khó mà khôi phục được hoàn toàn.
Vẻ mặt Lý Hạo không chút thay đổi, giống như hoàn toàn không nhận ra, hắn nhanh chóng cưỡi xe đạp biến mất.
. . .
Hồ Hạo không xuất hiện cho đến khi Lý Hạo rời đi.
Liếc nhìn Lý Hạo, sau đó nhìn về phía tiểu viện, trong lòng hơi nghi hoặc, Viên Thạc đã dạy Lý Hạo thứ gì mà ở cùng nhau lâu như thế, những mấy tiếng đồng hồ?
"Không biết thương thế Viên lão sao rồi..."
Gã khẽ thở dài, có chút vô lực, hy vọng ông ta đừng chết, nếu không lần này cả gã và Lý Mộng đều sẽ gặp xui xẻo.
. . .
Khi ra khỏi cổ viện thì đã hơn bốn giờ chiều.
Bây giờ là chiều ngày 14 tháng 7.
Dự báo cho biết vào ngày 18, Ngân Thành sẽ nghênh đón một mùa mưa kéo dài.
"Còn 3 ngày nữa."
Lý Hạo vừa đạp xe vừa lẩm bẩm.
Về độ chính xác thì tỷ lệ dự báo thời tiết chính xác ở Ngân Thành vẫn khá cao.
Vừa đi vừa nghĩ, Lý Hạo đã quay lại Tuần Kiểm Ti.
Chuyện chấm công đi về vẫn phải làm.
Hơn nữa tối nay Vương Minh nói sẽ mời khách ăn tối.
Là một cẩu độc thân, lại còn là một nhân viên nổi tiếng hiền lành trong phòng Cơ Yếu, Lý Hạo hiển nhiên không từ chối, nếu từ chối thì sẽ không phù hợp với thiết lập tính cách của hắn.