Lúc này, Tề Cương bỗng nhiên nói: "Lý Hạo là đệ tử của Viên Thạc, nếu hắn thật sự trở về, vào trong đó liệu có khiến cho ba tổ chức lớn nảy sinh địch ý không"
Hầu Tiêu Trần thoải mái nói: "Không sao, hắn có thể giết 6 vị Tam Dương, chiến lực không tầm thường, dù ba tổ chức lớn cũng phải đánh giá hắn là Tam Dương đỉnh phong, thực lực như vậy có thể mang đến trợ giúp không nhỏ cho chúng ta."
"Hơn nữa, lần trước hắn từng vào di tích, lần này Hách Liên Xuyên không đi thì bên phía chúng ta chỉ có hắn tương đối quen thuộc, những người khác đều không thể nắm rõ bằng hắn."
Hồ Định Phương cũng tham dự nhưng giờ phút này Hầu Tiêu Trần lại không đề cập việc này.
Tề Cương khẽ gật đầu, tò mò nói: "Lý Hạo thật sự có thể trở về sao? Nghe nói Bán Sơn và Hải Khiếu đến nay vẫn chưa quay về, ngay cả 16 chủ địa ngục của Bình Đẳng Vương cũng đã theo Luân Chuyển Vương đi truy sát."
Y thấy Hầu Tiêu Trần nhìn mình bèn giải thích: "Chẳng qua là ta hiếu kỳ thôi, không có ý khác. Những thứ khác thì không nói, 16 chủ địa ngục dưới trướng Bình Đẳng Vương rất có danh khí, Bình Đẳng Vương chủ yếu hoạt động mạnh ở phái nam, bản thân gã có thực lực Húc Quang trung kỳ, không tính đỉnh cấp nhưng cộng thêm 16 chủ địa ngục thì lại cực kỳ uy danh hiển hách, ngay cả một số cường giả Húc Quang đỉnh phong cũng không dám trêu chọc gã."
"Mặc dù chỉ là 16 vị Tam Dương, nhưng nếu liên thủ bố trí A Tỳ Địa Ngục Võng, cộng thêm Bình Đẳng Vương với thực lực cường hãn, có thể nói Chủ điện thứ chín Diêm La Điện mạnh hơn Lam Nguyệt nhiều."
"Lam Nguyệt tuy nổi tiếng trên Thần Sư Bảng nhưng bài danh đồng dạng với chúng ta, tương đối nằm về phía sau, Bình Đẳng Vương hơn 30 tuổi nên không có trên bảng, nhưng dù là người bài danh phía trên trong Thần Sư Bảng thì cũng không dám đắc tội Bình Đẳng Vương. . ."
Hồng Nguyệt Lam Nguyệt, thật ra y không quá để ý nhưng đối với Bình Đẳng Vương thì y lại cực kỳ để trong lòng.
Hầu Tiêu Trần suy nghĩ một chút bèn nói: "Bọn hắn đi Thương Sơn, Thương Sơn không yên ổn, Lý Hạo lại là võ sư, chỉ cần cẩn thận tránh đi lùng bắt thì hẳn không có vấn đề gì. Chờ Lý Hạo trở về, sự tình lúc trước bèn xóa bỏ, chờ vào di tích rồi, ba tổ chức lớn chết thêm một ít Húc Quang, ai còn nhớ rõ chuyện khi xưa nữa?"
". . ."
Lời này khiến cho mấy người khác hoàn toàn không thể nói được gì.
Hầu Tiêu Trần lại vừa cười nói tiếp: "Lần này những người khác đều là phụ gia, nhưng Tề đặc sứ và Hồ đặc phái viên mới là chỗ dựa cho quan phương Ngân Nguyệt! Tăng thêm ta và Tiểu Ngọc, dù ba tổ chức lớn phái nhiều hơn mấy vị Húc Quang thì cũng có thể giải quyết bọn chúng! Sau lần này ta phải rời khỏi Ngân Nguyệt rồi, có thể giải quyết được bao nhiêu phiền toái cho mọi người thì ta sẽ cố gắng."
Khổng Khiết nghe vậy bèn cười lớn: "Lão Hầu, ngươi cũng quá xem thường người ta rồi, ta dầu gì cũng là Tam Dương đỉnh phong, thật sự coi như ta không tồn tại à?"
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Đợi ngươi vào Húc Quang rồi hãy nói."
Khổng Khiết cười ha hả: "Sớm thôi, ta nghĩ rằng ta rất có hi vọng Húc Quang!"
Hoàng Vũ ở bên tựa hồ không quá bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Quyết định như vậy đi, các ngươi. . . Khụ khụ khụ. . . các ngươi vào trong rồi, hãy chiếu cố đám Định Phương thêm một chút, hai quân Bạch Long, Hổ Dực không còn bọn hắn sẽ rất phiền toái."
"Vũ soái yên tâm!"
Hầu Tiêu Trần mỉm cười: "Chỉ cần chúng ta không có việc gì, tự nhiên sẽ chiếu cố họ, bên ngoài phải làm phiền Vũ soái và Triệu thự trưởng rồi."
Triệu thự trưởng ho khan một tiếng, "Ngươi và lão Hoàng đã đi, điều duy nhất ta có thể làm chính là tranh thủ báo cáo lên thượng cấp, phái tới nhiều cường giả hơn nữa để viện trợ cho Ngân Nguyệt."
Nói xong, lần hội họp xem xét này bèn kết thúc.
Tề Cương nhìn lướt qua mấy vị thủ lĩnh Ngân Nguyệt đều đã tách ra trở về vị trí của mình, y suy nghĩ một chút thì đuổi theo Chu phó thự trường.
Những người khác đều đã đi trước, y hơi tụt lại đằng sau, nói khẽ: "Chu thự trưởng, nghe nói năm đó Vũ Vệ Quân Thiên Tinh chủ yếu trú đóng ở Ngân Nguyệt, trong đó thân phận của Tam Đại Thống Lĩnh vô cùng thần bí, hôm nay có lời đồn. . . không biết liệu bên phía Tổng Thự có tư liệu hồ sơ gì năm đó hay chăng? Ta đã hỏi qua Hành Chính Ti, theo hồ sơ cũ về Vũ Vệ Quân Thiên Tinh, ngoại trừ người Hoàng Thất thì Hành Chính Tổng Thự cũng chấp chưởng một phần, đúng không?"
Chu phó thự trưởng hơi kinh ngạc nhìn y một cái, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Có thì cũng có, nhưng hồ sơ năm đó về sau đều bị người ta tiêu hủy. Khi hủy bỏ Vũ Vệ Quân thành lập Tuần Dạ Nhân, Hầu Tiêu Trần đã đến Tổng Thự lấy đi hồ sơ, toàn bộ đều đã bị hủy!"
"Tổng Thự vẫn chưa xem ư?" Tề Cương nhỏ giọng nói: "Không đến mức không hề biết chút gì chứ?"
"Có biết một chút, ít nhất biết rõ Hầu Tiêu Trần chính là Bệnh Tháp Quỷ trong lời đồn của giang hồ năm xưa, mặt khác còn có chứng cứ biểu hiện. . . Hoàng Vũ nguyên soái. . . Khụ khụ, ta không tiện nhiều lời."
Chu phó thự trưởng giảm nhỏ âm lượng: "Những sự tình này hôm nay truy cứu chẳng còn ý nghĩa gì nữa, có phải hay không cũng như nhau thôi."
Tề Cương gật đầu, nhưng y vẫn còn rất hiếu kỳ: "Ta muốn biế người cuối cùng trong Tam Đại Thống Lĩnh rốt cuộc là Ngân Nguyệt cao tầng, hay là người trong võ lâm, chẳng lẽ đúng như một số người suy đoán, là Viên Thạc ư?"
"Ta cũng không rõ."
Chu phó thự trưởng lắc đầu, rất nhanh vừa cười vừa nói: "Sớm muộn đều sẽ lộ ra thôi! Còn có thể giấu giếm cả đời sao? Đừng nói những chuyện không thú vị này nữa, nghe nói Tề đặc sứ ở Trung Bộ cũng có thanh danh nổi bật, thực lực cường hãn. Trung Bộ nhiều chuyện như vậy mà lần này lại để cho Tề đặc sứ tự mình đến dự, ta quả thực rất bất ngờ. Xem ra Tổng Ti vẫn rất coi trọng, tam ti khác trong Cửu Ti không có cường giả nào đến sao?"
"Không rõ nữa, có lẽ không cùng đường với ta, nói không chừng còn giấu ở trong siêu năng. . ."
Tề Cương cười nói: "Nói sau đi, ta cũng không để tâm, nhân tài Trung Bộ xuất hiện lớp lớp, cường giả như mây, phần lớn đều kín đáo làm việc, ngược lại thì chúng ta vì uy hiếp ba tổ chức lớn nên mới lộ ra đường hoàng hơn chút."
Chu phó thự trưởng thở dài, "Ba tổ chức lớn là tai họa, là khối u ác tính! Sau khi vào di tích, hy vọng Tề đặc sứ tốn nhiều tâm tư hơn, giết thêm mấy tên cường giả, Hầu Tiêu Trần là kẻ lòng muông dạ thú. . . Chỉ có điều cũng may Tổng Thự bức bách ông ta đáp ứng rời đi sau lần thăm dò này. Bất kể ông ta có thể lấy được Nguyên Thần Binh hay là chết ở trong đó, đều phải bức bách ông ta rời khỏi Ngân Nguyệt!"
Dứt lời hắn lại nói: "Nếu ông rời đi, ta hy vọng Tề đặc sứ có thể ở lại Ngân Nguyệt, có Tề đặc sứ ở đây, Ngân Nguyệt hẳn chẳng cần lo gì nữa."
Tề Cương cười khan một tiếng, không nói thêm gì.
Lôi kéo làm cái gì chứ.