Đó là Tuần Dạ Nhân, không phải Hành Chính Tổng Thự, dù gã muốn lưu lại thì cũng không qua được bên đó, người Trung Bộ Tuần Dạ Nhân chuyển đến thì còn hợp lí.
Y chưa nói gì, Chu phó thự trưởng lại tò mò hỏi: "Nghe nói tổng bộ Tuần Dạ Nhân có mấy kẻ suốt ngày gây chuyện thị phi, lần này sao không tới Ngân Nguyệt xem náo nhiệt vậy?"
"Bọn hắn?"
Tề Cương suy nghĩ một chút mới đáp: "Có lẽ đi xem náo nhiệt nào đó lớn hơn rồi, hoặc là trêu chọc phiền toái lớn hơn nên không thoát ra được!"
Y lắc đầu ngán ngẩm, "Mấy tên kia chỉ hận thiên hạ không loạn! Chẳng biết Tuần Dạ Nhân suy tính thế nào mà mặc cho bọn hắn ở bên ngoài. Nghe nói vài ngày trước mấy kẻ này tới Thiên Bằng Sơn, một trong 7 Thần Sơn, trêu chọc Thiên Bằng sắp vượt qua một tầng nữa, còn muốn cướp lấy hậu duệ của nó, muốn bồi dưỡng thành tọa kỵ của mình, Khi ta đi còn nghe nói Thiên Bằng Sơn có đại yêu đang đuổi giết bọn hắn, hiện tại không biết họ ở đâu rồi."
Chu phó thự trường cũng lắc đầu thở dài, không muốn hỏi nhiều thêm nữa.
Xem ra, mấy vị kia không tới được rồi, thôi vậy.
. . .
Hoành Đoạn Hạp Cốc tưng bừng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi di tích mở ra để mở mang kiến thức về chiến sĩ Hoàng Kim, để đi một chuyến vào nội thành, nghe nói khắp nội thành đều có đá Thần Năng.
Mà giờ khắc này, một chiếc xe buýt ngừng lại cách Hoành Đoạn Hạp Cốc không xa.
Lúc này đã là ngày 26 tháng 9.
Di tích sắp sửa mở ra.
Nơi đây cách Hoành Đoạn Hạp Cốc chỉ chừng trăm dặm, hành quân gấp thì trong vòng một giờ có thể đến, nếu đi trên cánh đồng hoang vu thì tốc độ của mọi người sẽ càng nhanh hơn.
Chỉ có điều, Lý Hạo lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục.
Dọc theo con đường này, hắn tránh được tất cả mọi người, hễ cứ thấy quang đoàn thì hắn đều tránh đi, hôm nay, chuyện hắn quay về đến nơi này chưa hẳn có ai biết được.
Che giấu hành tung tất nhiên không phải để đánh lén ai.
Hắn chỉ muốn thăm dò rõ ràng tình huống hiện tại.
Một lát sau, Lý Hạo vào ở khách sạn trong thị trấn nhỏ, bấm một cái mã số, quả nhiên, tên kia đang ở gần hắn. Máy truyền tin ra khỏi ngàn dặm Bạch Nguyệt Thành sẽ không cách nào sử dụng.
Hoành Đoạn Hạp Cốc cách Bạch Nguyệt Thành chừng ngàn dặm, nhưng chỉ cần đối phương cũng ở gần đây thì vẫn có thể liên lạc được.
Thông tin vừa kết nối, bên kia Vương Minh hưng phấn hỏi: "Ngươi tới rồi sao?"
"Ừ."
"Ở đâu?"
"Ngươi ở đâu?"
"Ta ở trong quân doanh. . . Gia gia ta cũng tới, hơn nữa còn muốn đi vào di tích, hiện tại ông ấy cấm túc ta rồi, không cho ta ra khỏi quân doanh!"
Vương Minh rất bất đắc dĩ: "Ta chỉ ra ngoài du lịch một chuyến, có liên quan gì đâu mà, cấm túc ta thì ích gì chứ?"
Dứt lời, gã lại hưng phấn nói: "Ta đã là Nhật Diệu trung kỳ rồi! Hơn nữa ta cảm giác cũng sắp hậu kỳ rồi, ha ha ha. . ."
"Ừm, chúc mừng."
Lý Hạo qua loa chúc mừng một câu, rất nhanh hắn nói: "Thu thập tình báo giúp ta, tin tức về toàn bộ cường giả! Tốt nhất kèm theo cả ảnh chụp. Mặt khác, giúp ta xem thử môn chủ Kiếm Môn có xuất quan hay không, Nam Quyền tới Hoành Đoạn Hạp Cốc chưa. Đúng rồi, gần đây Hoành Đoạn Hạp Cốc phát sinh sự tình lớn nhỏ nào cũng chỉnh lý đầy đủ thành tài liệu rồi giao cho ta."
Vương Minh rất là cạn lời: "Còn phải viết thành chữ?"
Thế này thì cần cả cái mạng già rồi!
Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết là được.
Lý Hạo vội nói: "Ít nói nhảm, 100 khối năng lượng thần bí, có làm không?"
"Hả? Này. . ."
"Thêm một viên đá Thần Năng, Kim hệ."
"Không thành vấn đề!"
Vương Minh mừng rỡ: "Ta sẽ dành cả đêm để chuẩn bị cho tốt, lúc nào thì ngươi cần?"
"Chuẩn bị sẵn đi, ngươi ra khỏi quân doanh là được, ta sẽ đi tìm ngươi để lấy."
"Được!"
Dập máy thông tin, Lý Hạo nhét máy truyền tin vào nhẫn trữ vật để ngăn cách liên hệ.
Cân nhắc một phen, hắn đi tới căn phòng cách vách, đẩy cửa vào rồi truyền âm: "Lão đại, đêm nay chúng ta đi Hoành Đoạn Hạp Cốc, những người khác tạm thời ở lại đây, Chiến Thiên Thành quá nguy hiểm."
Lưu Long gật đầu, nơi này quả thực quá nguy hiểm.
Hắn ta đi chính là vì biết rõ chiến sĩ Hoàng Kim kia có bao nhiêu đáng sợ.
"Không tụ hợp với Vũ Vệ Quân hoặc là Tuần Dạ Nhân sao?"
"Tạm thời không đi."
Lý Hạo nói: "Chúng ta mặc giáp đen vào, nếu có Vũ Vệ Quân tới thì trà trộn theo là tốt nhất, không thể thì cũng phải kín đáo một chút, miễn cho còn chưa tiến vào đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Thừa dịp mọi người không biết chúng ta trở về, không xuất hiện là tốt nhất, bằng không, tình huống của đám Bán Sơn cũng dễ lộ ra."
"Có thể giấu cả Hầu bộ trưởng là tốt nhất, không được thì cũng chỉ có thể để cho Hầu bộ trưởng biết rõ mà thôi."
Lưu Long nhìn hắn một cái, gật đầu không nói gì.
Hắn ta không có ý kiến gì khác.
Suy tư một chút, hắn ta truyền âm cho Lý Hạo: "Đúng rồi, lần này đi vào, tốt nhất ngươi hãy đi thông đạo thứ hai, lần trước ta đã đi qua một lần, tuy rằng không có thu hoạch gì nhưng mơ hồ lại có chút cảm giác, khả năng cao bên trong có thứ tốt, chỉ là ta không thể phát hiện. Ngươi có mắt nhìn, có lẽ sẽ phát hiện điểm gì đó."
Lý Hạo thoáng nghi hoặc, chỉ có điều hắn vẫn gật đầu.
Cũng được.
Về phần nguy hiểm, đối với võ sư thì cũng chẳng là gì, không có võ sư nào đến để mà chịu chết cả.
Trao đổi một phen, hai người bắt đầu chờ đợi trời tối.
. . .
Sắc trời tối mịt, hai thân ảnh nhanh chóng đi tới phía trước, nhắm về hướng Hoành Đoạn Hạp Cốc.
Hơn một giờ sau.
Lý Hạo hít khí.
Đệt!
Bốn phương tám hướng đều là quân đoàn, Hoành Đoạn Hạp Cốc lớn như vậy mà tất cả đều là người.
Tất cả đều là siêu năng!
Trong mắt hắn, phạm vi mấy nghìn thước quanh phiến đất này đã thành ban ngày, khắp nơi đều có ngọn đèn sáng ngời chói mắt.
Có bao nhiêu siêu năng tới vậy?
Hơn nữa, trong đó có vô số Nhật Diệu quang đoàn, hắn thấy được hơn mấy chục Tam Dương, Húc Quang cũng thỉnh thoảng lập lòe một chút như sáng mù mắt người.
Số lượng siêu năng tụ tập về đây là bao nhiêu?
Mấy nghìn ư?
Một Chiến Thiên Thành lại thu hút nhiều người như vậy, Lý Hạo cũng bội phục rồi, những người này không sợ chết sao?
Chiến Thiên Thành cực kỳ không an toàn, Lý Hạo hoài nghi ngoại trừ những Chiến Thiên Quân kia thì Chiến Thiên Thành là nguy hiểm lớn nhất, không phải tới từ những giáp đen, giáp đồng, mà là đến từ sinh vật có ý thức.
Lần trước trước khi đến đây, hắn đã có cảm giác dường như có người đang quan sát mình.
Cảm giác của hắn sẽ không sai.
Chỉ việc hắn không thấy quang đoàn lớn nào liên biết đối phương không phải siêu năng, có thể là võ sư.
"Ai nấy đều sốt sắng đi tìm chết!"
Trong lòng Lý Hạo oán thầm một hồi, hắn hơi hoài nghi Hầu Tiêu Trần cố ý tiết lộ sự tồn tại của Chiến Thiên Thành, phải chăng ông ta có mục đích gì khác.
Bằng không, lấy thực lực của ông ta, lấy việc mấy vị đại lão Ngân Nguyệt che giấu thực lực, ba tổ chức lớn há có là gì, sụ tình lần trước căn bản sẽ không phát sinh, đám Tử Nguyệt cũng có thể đối địch với Hầu Tiêu Trần sao?
Chỉ có điều như vậy cũng tốt, giờ phút này, Lý Hạo còn phải cảm tạ Hầu Tiêu Trần, nếu không nhờ có ông, sẽ không có siêu năng tới Ngân Nguyệt, nào có cơ hội cho Lý Hạo.
Một lát sau, Lý Hạo dẫn Lưu Long tránh đi đám cường giả, bí mật lẻn vào sâu bên trong.
Thuận tiện hắn cũng có thể quan sát được thực lực của đám người kia.