Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 713: Nhận Ra Ta

Chương 713: Nhận Ra Ta Chương 713: Nhận Ra Ta

Trong lòng Lý Hạo nghĩ thầm như vậy, hắn lại cảm thấy rất không có khả năng, hắn là võ sư, hơn nữa còn thu liễm toàn bộ khí tức, dưới tình huống bình thường không thể nào bị người ta phát hiện thân phận được.

Chu thự trưởng là cao tầng, là kẻ mà hắn không nhìn thấu, có lẽ là người bình thường cũng có thể là cường giả nhưng vô luận như thế nào ông ta cũng chẳng có tư cách trở thành giáp đen.

"Đại nhân, ta đang đợi người. . ."

"Đợi ai cũng cứ để cho kẻ đó chờ thêm một hồi."

Chu thự trưởng cười ha hả: "Chọn ngươi đi, ta chẳng muốn tìm người khác nữa, dùng người của Võ Vệ Quân cũng yên tâm, hơn nữa lại còn là giáp đen, nhìn qua cũng biết là lực lượng hạch tâm, nếu ta xảy ra chuyện thì chính là đám Tuần Dạ Nhân không làm tròn trách nhiệm!"

Lý Hạo hoàn toàn bó tay.

Lúc này, hắn không còn lời nào để nói, đành phải rầu rĩ: "Vâng! Đại nhân, vậy ngài muốn đi đâu?"

Hơn nửa đêm, một lão già họm hẹm ra ngoài làm cái rắm gì chứ.

Chu phó thự trưởng đã cất bước ra khỏi quân doanh, vừa đi vừa cười nói: "Đi theo ta là được."

Lý Hạo phiền muộn muốn chết.

Nhưng giờ phút này hắn không tiện cự tuyệt, cũng không có biện pháp cự tuyệt, người của Võ Vệ Quân, là không thể cự tuyệt nhiệm vụ hộ tống vị này, dù Võ Vệ Quân và đối phương không phải một hệ thống thì trên danh nghĩa đối phương vẫn là người của Ngân Nguyệt.

Hầu Tiêu Trần để sắp xếp sau vậy.

Lý Hạo rơi vào đường cùng cũng chẳng có biện pháp nào, chỉ có thể để Vương Minh chờ mình, đi theo lão đầu tử này lên phía trước. Hoành Đoạn Hạp Cốc gập ghềnh vô cùng, Chu thự trưởng đi được một hồi, giữa đêm hôm khuya khoắt có lẽ ánh sáng không tốt, nhìn không rõ đường, ông ta thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Lý Hạo vội vàng dìu dắt, trong lòng thì oán thầm, lớn tuổi nên ngoan ngoãn ở lại quân doanh, đêm hôm khuya khoắt ông chạy lung tung làm gì?

Giờ phút này, hắn cũng đang suy nghĩ xem liệu vị này cố ý tìm mình hay thật sự chỉ là trùng hợp?

Đối với những nhân vật cao tầng của Ngân Nguyệt, hắn hiển nhiên sẽ không xem nhẹ.

Ai nấy đều rất đáng sợ.

Dù nhìn không thấu lão đầu tử này, hắn cũng sẽ không thử dò xét.

Ví dụ như Hồng Nhất Đường, lúc trước Lý Hạo thấy vị này là Tam Dương, hơn nữa còn có Tam Dương quang đoàn, nhưng ở lần đầu tiên, hắn lại không thấy được quang đoàn. Không đơn giản chỉ vì không có quang đoàn, mà là chẳng có gì hết, chỉ là võ sư thôi.

Có đôi khi, con mắt cũng gạt người.

Hắn dìu dắt Chu phó thự trường, trong lòng thầm nghĩ, đêm hôm khuya khoắt, tìm không ra Võ Vệ Quân nào hộ tống, thật sự không sợ gặp chuyện chẳng may sao?

"Già rồi. . . Trước kia đi đường ban đêm dễ dàng, cả đêm có thể đi trăm dặm đường, còn có thể ăn năm bát lớn, thoáng chốc ta đã già rồi. . ."

Chu phó thự trường cảm khái đầy phiền muộn. "Vẫn là người trẻ tuổi tốt hơn."

Lý Hạo nhỏ giọng: "Thự trưởng nói đùa, ta đâu còn trẻ tuổi, sắp bảy mươi rồi."

"Nói đùa." Chu phó thự trường cười ha hả tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tiểu tử, nghe thanh âm có thể nghe ra được ngươi không nhiều tuổi lắm, nói giỡn với ta sao?"

Lý Hạo không đáp lời.

Chu phó thự trường vừa đi vừa nói: "Đừng cảm thấy hộ tống ta một đoạn đường là chuyện gì xấu, không phải chuyện xấu mà còn là chuyện tốt, đêm nay cũng đúng dịp, ngươi có thể xem như vận khí đến rồi."

Lý Hạo hoài nghi, cũng tăng thêm chút cảnh giác.

Không phải gạt ta đến chốn không ai sau đó bỗng nhiên bộc phát giống như Hồng Nhất Đường, một kích tiêu diệt ta chứ?

Dù sao hắn cảm thấy, hơn nửa đêm khi mình vừa vặn tìm đến Vương Minh, đối phương lại bỗng nhiên xuất hiện, không thích hợp chút nào.

Giờ phút này Lý Hạo cảnh giác đến cực hạn.

Chu phó thự trưởng vừa đi vừa nói: "Tiểu tử, nhân tâm thiện, hảo tâm có hảo báo, lần sau gặp không nên kết giao với bạn xấu."

Lý Hạo khẽ giật mình, có ý gì?

Phía trước, Chu phó thự trưởng tiếp tục đi tới: "May mắn người đi ra là ta, nếu muộn một bước để Hoàng Vũ hoặc là những người khác ra trước. . . Ngươi sẽ phiền toái rồi."

Lý Hạo càng thêm cảnh giác, thậm chí cũng không dám tiếp tục đi về phía trước nữa.

Chu phó thự trưởng quay lại, cười vẫy vẫy tay: "Theo kịp đi, lá gan lớn như vậy mà bây giờ còn nhát gan?"

Giờ phút này, Lý Hạo xác định mình đã bị đối phương nhận ra.

Hắn đi theo nhưng không nói gì nữa.

Chu phó thự trường vừa đi vừa nói: "Ngươi đó, không nên kết giao với đám Vương Minh, quá ngu xuẩn rồi, dễ dàng liên lụy tới ngươi. Hơn nửa đêm, gã chạy tới hỏi đông hỏi tây, dò xét tình báo khắp chốn, thậm chí chạy tới Phòng Cơ Yếu điều tra hồ sơ. . . Nếu không phải gia gia của gã ở đây thì sớm đã bị người ta kéo đi, trực tiếp ném vào đại lao!"

"Tất cả mọi người đều hiếu kỳ người này thu thập tình báo cho ai hay chỉ bán tình báo để kiếm chút tiền. . . Sau đó ngươi lại tới tìm gã, nếu ta không đi ra, Hoàng Vũ xuất hiện sẽ thuận tay tung một thương chọc chết ngươi."

Lý Hạo ngoại trừ im lặng thì chính là im lặng.

Lão Vương. . . Ngươi. . . mẹ nó, thật ngu ngốc.

Ta bảo ngươi thu thập tình báo, ngươi lại chạy tới Phòng Cơ Yếu dò la hồ sơ, đây không phải rõ ràng là muốn nói cho người khác biết ngươi muốn điều tra cơ mật sao?

Ngươi ngốc à?

Đương nhiên, Lý Hạo biết rõ lão Vương cũng chẳng có biện pháp nào khác.

Hắn bị cấm đoán thì biết được cơ mật gì chứ.

Không có biện pháp nhưng vừa muốn kiếm tiền vừa muốn thỏa mãn Lý Hạo, giúp hắn biết rõ tình huống, đại khái có lẽ Vương Minh cảm thấy dù gã bị phát hiện thì gia gia của gã sẽ không cho là có gì cơ mật bí mật, vấn đề cũng sẽ không lớn.

Những gã không ngờ được Lý Hạo lại quang minh chính đại mà tìm mình. . . thế nên gã vừa vặn bị bắt.

Trong quân doanh có một số đại nhân vật đã chú ý, muốn xem thử Vương Minh điều tra tư liệu cho ai, khả năng lớn nhất chính là Lý Hạo, nhưng đến tận bây giờ Lý Hạo vẫn chưa trở lại.

Bên này vừa biết có người đến tìm Vương Minh, kết quả Lý Hạo đã bị vị này gọi đi.

Lý Hạo không nói thêm lời nào.

Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy lão nhân này quá khoa trương, Vũ soái dù thế nào cũng sẽ không hỏi nửa lời đã giết chết mình, chờ biết mình là Lý Hạo thì vị kia sẽ càng không xuống tay với mình.

Vị này chỉ muốn bán ân tình giả mà thôi!

Lý Hạo dám quang minh chính đại xuất hiện, thật ra cũng không quá sợ hãi thân phận lộ ra, chẳng qua là không nghĩ tới lộ ra nhanh như vậy, lão Vương thực sự quá ngu ngốc!

"Thự trưởng cứ nói đùa!" Lý Hạo rầu rĩ: "Ta được người nhờ vả gặp Vương Minh mà thôi, đâu có làm cái gì, ta còn là Võ Vệ Quân, Vũ soái há có thể không phân tốt xấu liền muốn giết ta? Cho dù là muốn giết thì cũng phải hỏi qua ý của Hầu bộ trưởng. Vì vậy, thự trưởng chớ hù ta khiếp sợ."

Lão đầu tử đang hù ai chứ?

Hơn nửa đêm đi dọa ta, thuận tiện bán ân tình cho mình, nghe ý tứ này hẳn là có việc muốn tìm ta.

Chu phó thự trường nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment