"Ta?"
Chu phó thự trường nở nụ cười: "Yên tâm đi, ta không có ác ý gì với ngươi, không chỉ ta mà phía Tổng Thự cũng thế. Không đơn thuần chỉ riêng ta mà Triệu thự trưởng cũng vậy. Ta nói những lời này với ngươi chẳng qua là hy vọng ngươi có thể hiểu rõ. . . đừng để bị kẻ khác lừa dối."
"Hầu bộ trưởng sao?" Lý Hạo nhíu mày: "Hầu bộ trưởng một lòng muốn có được Huyền Quy Ấn, nói như vậy, Hầu bộ trưởng muốn hại ta ư?"
"Thế thì cũng không phải, chẳng qua Hầu Tiêu Trần ôm tâm tư khá lớn, ông ta có một chút ý nghĩ riêng là điều rất bình thường, thậm chí có lẽ còn muốn mượn cơ hội lần này để bước vào một giai đoạn khác. Ông ta không muốn tiếp tục những tháng ngày như thế này giống chúng ta. . . Vì vậy những năm qua, ở Ngân Nguyệt này, Hầu Tiêu Trần phát triển lợi hại nhất."
Trong lòng Lý Hạo đã thầm chửi rủa ngàn vạn lần rồi!
Cái quỷ gì thế?
Ý là nội bộ Ngân Nguyệt chia rẽ, tập trung chủ yếu giữa Hầu Tiêu Trần và Tổng Thự?
Vì vậy, lúc trước họ trở mặt không phải diễn trò mà là thật sự xuất hiện vấn đề lý niệm không hợp?
Giờ phút này, Chu phó thự trường đại biểu cho Tổng Thự nói chuyện với mình, thật ra là không hy vọng mình giúp Hầu Tiêu Trần cầm được Huyền Quy Ấn đúng không?
Nhất định là thế!
Khó trách hơn nửa đêm lão nhân này lại ra ngoài đi dạo, đồng thời nói cho mình biết những loại chuyện này, đây là hành vi nhằm chiếm cảm tình, để mình không bị người ta dùng làm vũ khí. Nhưng mà ai biết, kẻ lấy mình ra làm đao làm thương liệu có phải là Tổng Thự hay không?
Nếu hắn nghe lời, tất nhiên sẽ sinh ra ngăn cách với Hầu Tiêu Trần, hơn nữa nếu có thể lấy được đồ mà lại không giúp đỡ, có lẽ sẽ xuất hiện một vài vấn đề. Nói không chừng những lời này đều chỉ vì hãm hại Hầu Tiêu Trần thì sao?
Lý Hạo thầm mắng một tiếng.
Chết tiệt, không có kẻ nào là người tốt, đêm hôm khuya khoắt chỉ giỏi tìm phiền toái cho mình.
Nhưng những lời này quả thực đã dao động tâm tư Lý Hạo, khiến cho hắn sinh ra một vài ý nghĩ, đây có lẽ chính là kết quả vị này mong muốn. Mà vị này hẳn là đại biểu cho Triệu thự trưởng.
Còn nữa, Viên Hưng Vũ đã trở về, ông ta lại cố ý nói cho mình biết là muốn mình đừng để ý tới Viên Hưng Vũ, hay là hoài nghi Viên Hưng Vũ đây?
Hiện tại, Lý Hạo rất là đau đầu.
Rất nhanh, hắn đè xuống hết thảy mọi ý nghĩ. . . Mặc kệ!
Hắn nghĩ, nếu Nam Quyền và Hồng Nhất Đường cũng đi vào thì hắn sẽ theo hai vị này lẫn vào, về phần Hầu Tiêu Trần hay là những người khác, tạm thời hắn sẽ mặc kệ. Nam Quyền cùng Hồng Nhất Đường đều là cường giả, hơn nữa dầu gì hắn đã cứu bọn họ một lần, lần trước họ không có ra tay, đại khái sẽ không xuất thủ nữa.
Một khi biết mình có thể giúp đỡ áp chế, bọn họ sẽ càng dụng tâm bảo vệ mình hơn.
Lý Hạo thầm mắng trong lòng, các ngươi ai cũng đừng hòng lừa dối ta, ta đi theo hai vị cường giả, thời khắc mấu chốt, ta sẽ để cho lão Hồng bộc phát. Thực lực Hồng Nhất Đường khi bộc phát có lẽ còn mạnh hơn Hầu Tiêu Trần.
Đến lúc đó, giết được ai hay người đó. . . được thì giết sạch toàn bộ các ngươi!
Ừm, nếu Hầu Tiêu Trần không hố mình thì mình sẽ không giết ông ta.
Dù sao, vị kia thật sự đã che chở cho mình và lão sư, đây không phải chuyện giả dối, cũng không cần thiết bởi vì chưa quen thuộc với Chu phó thự trường mà lại sinh ra địch ý hay rạn nứt với Hầu Tiêu Trần.
Nghĩ tới những điều này, Lý Hạo nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ta có hai chỗ dựa!
Không dựa được chỗ cũ thì ta sẽ tìm chỗ dựa mới, các ngươi không biết điều đó sao?
Hơn nữa hai vị này biết mình có thể giúp áp chế, mỗi lần áp chế còn có thể giúp họ cường hóa chút ít phong tỏa, giúp cho bọn họ cởi bỏ phong ấn, miễn là đá Thần Năng đầy đủ, hai vị kia đại khái sẽ rất vui vẻ.
Thấy Lý Hạo một mực không lên tiếng, Chu phó thự trường cũng không nói gì.
Tiểu tử này thật sự có thể bảo trì vẻ bình thản.
Một lát sau, bọn hắn đã tới nơi.
Đúng lúc này, một vị nam tử trung niên trông cực kỳ uy nghiêm đi ra, đại khái chừng 40 tuổi, nếu người này chính là Viên Hưng Vũ thì có nghĩa là khi gã bái Viên Thạc làm thầy đại khái đã hơn 20 tuổi rồi.
Hơn 20 tuổi mới bái sư thì cũng không nhỏ nữa rồi.
Khi Lý Hạo bái sư thì cũng mới chỉ 18 tuổi.
Không, trên thực tế khi đó hắn còn chưa tới 18 tuổi, hắn cảm thấy tuổi tác bản thân không còn nhỏ, Viên Hưng Vũ đã tới 40 tuổi rồi ư?
Trong lòng Lý Hạo nghĩ như thế nhưng vẫn không nói gì.
Chẳng lẽ sai rồi?
Nhưng người này đích xác là cấp độ Húc Quang.
Trên thực tế cũng không sai biệt lắm, bề ngoài Viên Hưng Vũ trông già hơn một ít, chỉ có điều chênh lệch với độ tuổi mà Lý Hạo dự đoán không nhiều. Năm nay gã 38 tuổi, 23 tuổi bái Viên Thạc làm thầy, chỉ có điều khi đó gã đã có nền tảng võ đạo, không phải người mới thuần túy như Lý Hạo.
Gã ta cũng không tính là mang nghệ đi bái sư, bởi vì lúc ấy Viên Hưng Vũ 23 tuổi còn chưa bước vào Trảm Thập cảnh, niên đại ấy siêu năng vừa quật khởi, võ sư còn rất khó khăn, chỉ có thể khổ tu. Người có thể vào Trảm Thập cảnh thật ra cũng không tính là quá kém.
Ngay từ đầu Viên Thạc cũng chỉ chuẩn bị ở ẩn một đoạn thời gian, không nghĩ tới một lần lại là hơn mười năm.
Đối phương họ Viên là Viên Thạc cho, mấy năm trước Viên Hưng Vũ tang cha mất mẹ, bị người đời cho là kẻ mang đến sự xui xẻo, khi còn bé gã đã bị ghét bỏ. Thẳng đến khi Viên Thạc nhận đối phương, đối phương còn chưa có tên họ chính thức, về sau gã mới mang họ theo Viên Thạc, thậm chí cái tên Hưng Vũ cũng là do Viên Thạc đặt cho.
Danh tự này có ngụ ý sâu xa.
Khi đó, võ đạo đã có xu thế suy tàn, tặng cho đại đệ tử khai sơn của mình cái tên này là vì ông có vài suy nghĩ đặc biệt.
Lý Hạo quan sát Viên Hưng Vũ cách lớp giáp đen.
Người này, hắn chưa từng nghe lão sư đề cập qua.
Trên thực tế thì Trần Ngọc Hoa còn được nhắc tới mấy lần.
Người này có thể tu luyện tới Húc Quang, hiển nhiên vào siêu năng cũng phải chừng một năm, có khi từ rất sớm trước kia đã bước vào lĩnh vực siêu năng, Lý Hạo khẽ nhíu mày, chỉ có điều cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Mỗi người một con đường riêng, kiên trì với võ đạo tại thời kỳ đó không nhất định là chuyện tốt, ngay cả Viên Thạc đều bị vây ở Phá Bách huống chi là những người khác. Lão võ sư như Thiên Kiếm cũng lựa chọn bước vào siêu năng, vì vậy bất cứ ai bước vào siêu năng đều không tính là sai lầm.