Thực ra Viên Thạc cũng không phản đối vào siêu năng, ví dụ như Lý Hạo, ngay từ đầu Viên Thạc đã không phản đối, thậm chí chính ông cũng chuẩn bị tại thời kỳ Đấu Thiên tiến vào lĩnh vực siêu năng. Về sau phát giác ra chuyện không ổn nên ông mới bỏ qua con đường này, cũng cảnh cáo Lý Hạo không nên bước vào.
Hắn đang nghĩ ngợi sự tình, nam tử kia bỗng mở miệng: "Còn làm phiền Chu thự trưởng đi một chuyến, nếu đang có chuyện cứ trực tiếp gọi ta là được, miễn cho nửa đêm phải vất vả ngài."
"Không có việc gì, coi như rèn luyện thân thể thôi!"
Chu phó thự trưởng cười nói: "Tới đây gặp Viên tướng quân cũng là có chút chuyện muốn nói, ta đại biểu cho Tổng Thự, muốn bàn bạc với Viên tướng quân vài câu."
"Mời!"
Viên Hưng Vũ không nói gì, mời đối phương đi vào, mà Chu phó thự trưởng tiến vào lều trại, Lý Hạo vừa muốn đi theo thì đã bị một vị Tam Dương ngăn lại. Chu thự trưởng thấy thế vội nói: "Đây là Võ Vệ Quân, bảo vệ của ta. . ."
Viên Hưng Vũ khẽ nhíu mày: "Đây là người dưới trướng Hầu bộ trưởng đúng không?"
Người Tổng Thự lại đem theo Võ Vệ Quân tới làm hộ vệ. . . tình huống gì thế này?
Hơn nữa lại còn là đi gặp gã.
"Không sao, Võ Vệ Quân có lai lịch phức tạp, không phải si cũng đều là kẻ tử trung với Hầu Tiêu Trần, đây là hậu duệ của bằng hữu ta, quan hệ với ta cũng không tệ."
Viên Hưng Vũ không nói gì nữa, ra hiệu để người cản đường cho qua, lúc này Lý Hạo mới có thể tiến vào.
Thật ra hắn chẳng quan tâm có vào hay không nhưng mà dù gì cũng đã đến rồi, nghe một chút cũng được.
. . .
Vào lều, bên trong có không gian khác rất là rộng rãi.
Chu phó thự trưởng ngồi xuống theo lời mới của đối phương, hai người ngồi dối diện nhau, còn Lý Hạo đứng ở sau lưng Chu thự trưởng, không nói một lời.
Chu phó thự trưởng cũng rất dứt khoát, nói ngay vào điểm chính: "Lúc này, ta đại diện cho Triệu thự trưởng tới đây, chỉ có ba vấn đề cần nói, miễn là Viên tướng quân cho ta đáp án chuẩn xác, Tổng Thự hay kể cả phía Vũ soái đều sẽ không có ý kiến gì."
"Mời nói!"
"Thứ nhất, Thiên Tinh Quân tới đây, có phải là vì ngăn Hầu Tiêu Trần lấy đi Huyền Quy Ấn hay không?"
Viên Hưng Vũ nhíu mày, một lát sau mới gật đầu: "Phải! Đây không phải ý nghĩ của ta mà là thượng cấp truyền lệnh, là thành viên trong Thiên Tinh Quân thì nhất định phải chấp hành quân lệnh."
"Tốt!"
Chu thự trưởng cười khẽ, tiếp tục nói: "Thứ hai, nếu có thể cướp lấy Huyền Quy Ấn, phải chăng Thiên Tinh Quân muốn đoạt lấy Huyền Quy Ấn?"
"Đúng, có thể thì sẽ cầm đi, bởi vì một khi có thể lấy đi, đại biểu Huyền Quy Ấn chỉ là Nguyên Thần Binh mà thôi!"
Đối phương cũng không phủ nhận, thừa nhận rất thoải mái.
"Thứ ba, lần này có lẽ Chanh Nguyệt và Hoàng Nguyệt sẽ buông tha chuyện đuổi giết Viên Thạc đến chỗ này, nếu ở trong di tích gặp được bọn họ, Thiên Tinh Quân sẽ không xuất thủ đánh chết họ. . . Đương nhiên, chỉ là hy vọng như vậy thôi."
Viên Hưng Vũ nói: "Tình huống cho phép dưới nhất định sẽ làm thế! Nhưng nếu tình huống không cho phép, một khi ra tay, gặp chuyện dẫn đến toàn quân bị diệt. . . Ta sẽ không đem tính mạng của những huynh đệ này ra mạo hiểm!"
Chu thự trưởng đã hỏi xong, cười nói: "Được, ta biết rồi. Đúng rồi, nếu không ngại, Viên tướng quân nguyện ý trả lời một vấn đề từ người xa lạ không?"
"Chu thự trưởng cứ nói thẳng."
"Có lẽ Lý Hạo sẽ tới, có lẽ hắn sẽ vào Chiến Thiên Thành, nếu hắn gặp phiền toái. . . Viên tướng quân liệu có mạo hiểm cứu giúp?"
Viên Hưng Vũ cau mày: "Chu thự trưởng rất quan tâm chuyện này sao?"
Việc này thì liên quan gì đến Tổng Thự?
"Hiếu kỳ mà thôi, bởi vì Lý Hạo là kẻ cực kỳ to gan, hắn rất dễ mạo hiểm làm việc, lại còn có cừu hận thâm sâu với ba tổ chức lớn, ta lo lắng Thiên Tinh Quân tùy tiện hành động dẫn tới phiền toái không cần thiết."
Viên Hưng Vũ cân nhắc một phen mới nói: "Điều kiện tiên quyết vẫn như cũ, ta có thể mạo hiểm nhưng sẽ không khiến những người khác mạo hiểm. Trên danh nghĩa Lý Hạo là sư đệ của ta, ta và hắn chưa quen thuộc, ta có thể cứu hắn nhưng huynh đệ của ta không có lý gì vì cứu một người xa lạ mà đánh mất tính mạng!"
"Ừ, vậy là tốt rồi!"
Chu phó thự trưởng không nói gì nữa, đứng dậy bảo: "Vậy được rồi."
Chỉ có ba vấn đề, hoặc nên nói là bốn vấn đề đó thôi.
Trong lòng Viên Hưng Vũ nghĩ cái gì thì chẳng ai biết được, Lý Hạo vẫn bình tĩnh vô cùng, đối với đáp án này hắn không hề bất ngờ, thậm chí khi đối phương nói muốn cứu mình. . . Hắn còn cảm thấy không cần thiết trả lời như vậy.
Gã nói không sai, mọi người chưa quen thuộc, mình thậm chí còn là lần đầu biết đến cái tên này.
Đổi thành hắn, có lẽ hắn sẽ đáp rằng có thể cứu liền cứu, không thể cứu thì mặc kệ. Vì vậy câu trả lời của Viên Hưng Vũ không khiến cho Lý Hạo cảm thấy có gì bất ổn, ngược lại thì Chu phó thự trưởng cố ý hỏi vấn đề này là muốn nói với mình, đối phương không có thiện ý gì với mình sao?
Vậy thì ông ta suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tâm thái của Lý Hạo yên bình hơn so với ông ta tưởng tượng nhiều, hắn không cảm thấy bất kỳ người nào phải vì mình mà trả giá cái gì.
Kể cả lúc hắn gặp Hồng Ảnh, đến cuối cùng khi giúp đỡ lão sư bước vào Đấu Thiên, hắn mới hy vọng lão sư có thể hỗ trợ, trước đây, hắn tình nguyện tự mình thừa nhận hết thảy.
Thế giới này nợ nhân tình là chuyện khó khăn nhất!
Nợ nhân tình mà cả đời vẫn chưa hoàn trả được thì cũng quá phiền toái.
. . .
Mãi cho đến đi ra khỏi lều, Lý Hạo hộ tống đối phương trở về.
Sau lưng, Viên Hưng Vũ cũng đang dõi theo Chu phó thự trường, không biết trong lòng gã nghĩ gì.
Rời đi rất xa, Chu phó thự trưởng mới nói: "Tư liệu của Vương Minh dù trộm khắp nơi cũng không đủ, ta cho ngươi một phần tương đối hoàn thiện, trên đại thể đều đúng, trừ phi có người che giấu vô cùng sâu. . . Ngươi cầm xem đi."
Dứt lời, ông lấy ra một cuốn sách nhỏ, đưa cho Lý Hạo: "Đây là toàn bộ tư liệu chúng ta thu thập được, mặt khác, tai nghe là giả, mắt thấy cũng chỉ là hư nhược, đệ tử của lão sư ngươi thật ra cũng không đơn giản. Lần trước Hầu Tiêu Trần gọi Hồ Định Phương dẫn người vào di tích, sự tình thật ra tương đối phức tạp. Hồ Định Phương lại là trượng phu của Trần Ngọc Hoa, mà Viên Hưng Vũ là sư huynh của Trần Ngọc Hoa. . . Vì vậy lần này Thiên Tinh Quân ngoài miệng thì nói ngăn trở, trên thực tế rất khó dự liệu."
Lý Hạo coi như không nghe thấy gì.
Đừng tìm ta nói những loại chuyện này.
Không hẳn đã là như thế!
Ta vào di tích, tình huống rất đơn giản, mục đích cũng rất đơn giản, đó là trở nên mạnh mẽ.