Cảm ngộ hai thế thủy, mộc, thu thập đá Thần Năng và Nguyên Thần Binh, chủ yếu là vì dưỡng tiểu kiếm, về phần những thứ khác. Hắn đã đáp ứng giúp đỡ Hầu Tiêu Trần cướp lấy Nguyên Thần Binh, nhưng dù giúp đỡ, siêu năng gì quật khởi hai lần đều xuất hiện tại họa lớn, khó lòng cởi bỏ phong ấn. . . Mẹ nó, quản nhiều như vậy làm gì?
Có quan hệ gì với ta đâu?
Dù cho thế giới hủy diệt thì cũng đâu liên quan đến ta?
Phải chết thì mọi người cùng nhau chết!
Vì vậy, giờ khắc này Chu phó thự trưởng cũng cảm thấy lời mình nói như đàn gảy tai trâu, ông thực sự rất bất đắc dĩ.
Người trẻ tuổi này thật biết nhẫn nại.
Dầu muối đều không thể ngấm!
Đêm nay nói nhiều như vậy mà đối phương căn bản không nghe lọt, vẫn chẳng hề nói một lời, ngay cả Viên Hưng Vũ mà Lý Hạo dường như cũng không quá hứng thú đi tìm hiểu rõ.
Tới khi sắp đến quân doanh, Chu phó thự trường hỏi ra điều mà ông tò mò nhất: "Lý Hạo, tại sao ngươi không hỏi rốt cuộc chúng ta nắm giữ bao nhiêu bí mật. Có lẽ, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lý Hạo trầm mặc không nói.
Thấy Chu phó thự trường vẫn nhìn mình, hắn nở nụ cười, một lát sau mới nói: "Bí mật. . . khi lúc địch nhân của ngươi chết sạch thì chẳng tồn tại bí mật gì nữa. Có bí mật thì cũng có thể chôn giấu!"
". . ."
Chu phó thự trưởng nhíu chặt mày, nhìn hắn thật lâu.
Câu trả lời này khiến ông thực sự không ngờ tới.
Có ý gì?
Sát tính nặng hay là hắn chỉ cố ý nói như vậy?
Lý Hạo lại chẳng muốn nói thêm nữa, không phải sát tính của hắn quá nặng, cũng không phải hắn không hiếu kỳ, chỉ là hắn nghĩ đến ảo cảnh lúc trước, vị kia giết từ trong trứng, kẻ đó nói, nghe lời đầu hàng tự sát, không nghe lời giết chết toàn bộ. . .
Mỗi lần Lý Hạo nghĩ đến chuyện này hắn lại cảm thấy, ép hỏi bí mật, hạ thủ lưu tình, bức bách địch nhân thỏa hiệp gì đó đều là trò cười.
Ta có thực lực thì sẽ giết sạch toàn bộ, ngươi không tự sát, ta sẽ giết sạch các ngươi!
Hừ, chỉ đơn giản thế thôi.
Vẫn là người nọ tiêu sái nhất!
Vì vậy, hắn không có hứng thú với bí mật của đám người này nữa, đó là bảo vật mà bọn họ bảo vệ, sợ bị người ta biết, nhưng tất cả chỉ là trò cười mà thôi.
Có thực lực cường hãn, dù ngươi ôm bí mật lớn hơn nữa, ta dùng một kiếm giết ngươi, ngươi chỉ có thể nghẹn chết, đến chết cũng biệt khuất.
Nhân sinh tiếc nuối lớn nhất đại khái chính là đến chết đều không nói ra được bí mật, thật đáng tiếc!
Chu phó thự trưởng hoàn toàn không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành cất bước rời khỏi.
Đi tới đi lui, trong lòng ông khẽ thở dài một tiếng, mẹ nó thật cổ quái, Viên Thạc không ra sao cả lại đi dạy Lý Hạo giết người. Sát tính của Lý Hạo thật sự quá nặng, chẳng lẽ vẫn còn tình huống mà mọi người không dự liệu được phát sinh ư?
Dõi mắt nhìn Chu phó thự trưởng tiến vào quân doanh, Lý Hạo hồi tưởng lại một thoáng hết thảy những gì hôm nay nghe được, cuối cùng gạt toàn bộ ra sau đầu.
Nội bộ Ngân Nguyệt cũng có phân tranh, thật có ý tứ.
Có điều sự phân tranh này là thật hay chỉ là biểu hiện ra ngoài?
Thôi kệ, hắn chỉ cần biết Ngân Nguyệt tồn tại đến bây giờ không có bao nhiêu người tốt là được.
Lý Hạo cũng không trực tiếp rời đi, mà là di chuyển về một hướng, phía trước, Vương Minh vẫn còn đang chờ hắn.
Nhìn thấy một người mặc giáp đen tới gần, tuy hoài nghi đấy là Lý Hạo, thế nhưng Vương Minh vẫn có chút không xác định, liền mở miệng hỏi: "Huynh đệ, ngươi tìm ta à? Trả lời ta một vấn đề trước đã, Hắc Báo là chủng loại báo nào?"
". . ."
Lý Hạo câm nín, thời điểm ngươi nên cẩn thận thì không thấy cẩn thận, thời điểm không cần thiết thì lại cẩn thận thái quá.
"Chó!"
Vương Minh lập tức đại hỉ, vội vàng hỏi: "Ngươi vừa mới đi đâu?"
Ta ở ngoài chờ ngươi đã nửa ngày.
"Ra ngoài đã!"
"Ta đang bị cấm túc."
"Cứ ra đi, không có việc gì."
Được rồi.
Vương Minh nhìn thoáng qua quân sĩ hai bên, thử đi về phía trước một bước, quả nhiên hai người kia đều không quản gã khiến gã có phần ngoài ý muốn, rõ ràng trước đó bọn họ vẫn không cho gã đi ra.
Thôi, tạm thời mặc kệ những thứ này, thấy Lý Hạo xoay người rời đi, Vương Minh liền vội vàng đuổi theo.
Đi một hồi lâu, áng chừng rời khỏi quân doanh đủ xa, lúc này Lý Hạo mới quay đầu lại, bất đắc dĩ hỏi: "Ai bảo ngươi đến phòng Cơ Yếu tra tư liệu?"
"Hả?" Vương Minh thoáng sửng sốt, lắc đầu, "Không có, ta đến đó tra tình báo làm gì? Ta đâu có ngốc, chỉ tìm bằng hữu hỏi thăm tình huống một chút thôi."
". . ."
Lý Hạo không nói gì.
Khá lắm, cái miệng của vị Chu phó thự trưởng kia không có nổi một câu nói thật nào đúng không?
Thì ra ngay từ đầu lão chưa chắc đã xác định được thân phận của mình.
Cho nên mới cố ý nói như vậy?
Má nó, hắn không thể phản bác được.
Những người này làm quan đã lâu, mở miệng là nói dối nhuần nhuyễn, không có chút cảm giác gượng gạo nào.
Cho nên lời đối phương nói nửa thật nửa giả, thật sự rất khó phân rõ.
Lý Hạo lắc đầu, thôi không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, hắn hỏi: "Tư liệu đâu?"
Mặc dù đối phương đã đưa cho một phần, nhưng so với Chu phó thự trưởng thì hiển nhiên Lý Hạo sẽ tin tưởng Vương Minh hơn, lại nói, rốt cuộc là thật hay giả thì chỉ cần đối chiếu so sánh lại một chút, tự nhiên sẽ rõ ràng.
"Chuẩn bị xong rồi đây."
Vương Minh lấy từ trong ngực áo ra một phần tư liệu lớn, Lý Hạo nhìn thấy bộ dạng gã như này thì không khỏi ném một chiếc nhẫn qua: "Nhẫn trữ vật, lần sau đừng để trong ngực thế nữa, thảm quá đi mất."
Chỗ hắn tạm thời không thiếu nhẫn trữ vật.
Trước đó Lý Hạo góp nhặt được khá nhiều, 6 vị Tam Dương có, về sau chết thêm 17 vị Tam Dương và 2 vị Húc Quang cũng đều có, lúc trước giết Vu Khiếu và Hoàng Kiệt cũng có, tính ra thì Lý Hạo đã thu được những 25 cái nhẫn trữ vật.
Ngoại trừ một cái cho Lưu Long, còn lại hắn đều mang theo bên mình.
Vương Minh hết sức hào hứng, thứ đồ chơi này thật sự không rẻ.
"Sư huynh, ngươi thật tốt!"
Vương Minh chỉ hận không thể điên cuồng vuốt mông ngựa, Lý Hạo lại lười nghe gã nịnh nọt, hắn nhìn thoáng qua Vương Minh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Siêu Năng Giả tấn cấp rất đơn giản, chỉ cần đánh vỡ khóa siêu năng là được, ngươi có thể nhìn thấy năm cái khóa siêu năng đúng không?"
"Ừm ừm!" Vương Minh hưng phấn: "Ta chính là thiên tài!"
Năm cái khóa siêu năng đại biểu gã có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới Húc Quang, điều kiện tiên quyết là gã có đầy đủ vốn liếng để phá khóa, bằng không có nhìn thấy chín cái cũng vô dụng.
Có điều nhìn thấy năm cái thì quả thật đúng là là thiên tài, chẳng hạn như Hách Liên Xuyên chỉ có thể nhìn thấy bốn cái, bây giờ liền trụ lại ở cảnh giới Tam Dương, khó mà tiến thêm nữa. Để có thể hiện ra đầu khóa siêu năng tiếp theo thì không biết y phải bỏ ra đại giới lớn cỡ nào mới được.
Lý Hạo suy tư một phen, lại mở miệng hỏi: "Nếu ta cho ngươi đủ nhiều Kim năng thì ngươi có thể đột phá Húc Quang không?"
Vương Minh nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không được, không phải chỉ cần có nhiều năng lượng thần bí là đủ, kỳ thật siêu năng tấn cấp cũng rất nguy hiểm, vả lại từ Tam Dương tiến vào Húc Quang còn có một cửa ải, cụ thể ra sao thì ta không rõ, nhưng nghe nói là có liên quan đến một món đồ thuộc cấp độ tinh thần. Có điều nếu có đủ Kim năng thì có lẽ có thể tấn cấp Tam Dương, dĩ nhiên phải hấp thu từng chút một mới được."
Gã không thể tiêu hóa quá nhiều trong một lúc.
Lý Hạo trầm ngâm, "Lần trước khi ngươi đột phá Nhật Diệu, loại năng lượng kia có đủ dùng không?"