Ánh mắt Vương Minh sáng lên!
Lần trước khi gã trùng kích cảnh giới Nhật Diệu, là Lý Hạo đã giúp gã rút ra Kim năng, loại năng lượng đặc thù ấy đến tận bây giờ Vương Minh vẫn không thể quên. Hoàn toàn không hề dữ dội táo bạo như năng lượng thần bí, mà ngược lại nó rất ôn hòa, lúc hút vào cực kỳ dễ chịu, kém chút đã khiến gã suýt thì rên rỉ thành tiếng.
Quan trọng nhất là hiệu quả cực kỳ tốt!
Sau khi đột phá, thân thể gã cũng không cần gánh vác phụ tải quá nhiều do việc hấp thu năng lượng thần bí để lại.
Giờ phút này, hai mắt Vương Minh sáng rực nhìn chằm chằm Lý Hạo, trong lòng vô cùng chờ mong, sư huynh nói vậy là muốn cho ta chỗ tốt à?
Lý Hạo không khách khí hỏi thẳng: "Ta biết rất nhiều Siêu Năng Giả, nhưng người thân cận với ta lại không nhiều, kẻ nguyện ý hỗ trợ ta ở thời khắc mấu chốt lại càng ít. Mấy người các ngươi nói gì thì nói cũng là sư đệ sư muội của ta, nếu ta gặp phải nguy hiểm, các ngươi sẽ dám ra mặt chứ?"
"Đương nhiên!" Vương Minh vội vàng nói: "Khẳng định! Miễn là sư huynh đừng đối phó với người nhà của ta là được."
Lý Hạo bật cười, "Ta làm vậy để làm gì?"
"Ở chỗ ta còn có một phần năng lượng thần bí. Ngươi giữ lại cho Hồ Hạo, Lý Mộng và Vân Dao sử dụng đi, ta không tiện gặp bọn họ. Còn ngươi thì đợi ta ra khỏi di tích rồi lại nói."
Lý Hạo nhận biết không ít Siêu Năng Giả, nhưng những người đầu tiên hắn quen biết chính là mấy vị này, vả lại Viên Thạc còn thu bọn họ làm đệ tử ký danh.
Mặc dù chỉ là tùy tiện nhận đồ đệ, thế nhưng đã đủ để khiến mọi người có liên lụy.
Siêu Năng Giả tương đối dễ tấn cấp, võ sư thì lại rất khó.
Nói thật, hắn đã cho Lưu Long rất nhiều năng lượng thần bí thuộc nguyên tố Ngũ Hành để rèn luyện ngũ tạng, nếu lấy nhiêu đó đưa cho Vương Minh thì khả năng cao là gã đã sớm đột phá Tam Dương. Đây không phải nói quá, mà là sự thật, thậm chí có khi gã còn tiến xa một mảng lớn trên cảnh giới Tam Dương.
Bất quá tiến bộ nhanh cũng chưa chắc đã là chuyện hoàn toàn tốt, siêu năng có lợi có hại, tác dụng phụ của siêu năng vốn cũng chẳng ít. Hiện tại có rất nhiều Siêu Năng Giả cường đại đều muốn chuyển mình thành võ sư, bởi vậy có thể thấy được những người kia cũng đều biết siêu năng tồn tại vấn đề. Cho nên đến cấp độ Húc Quang thì đều sẽ lo lắng về bước chuyển đổi kế tiếp.
Có điều Lý Hạo cảm thấy cũng chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu. Tối thiểu thì Siêu Năng Giả có vô số thủ đoạn cực kỳ lợi hại.
Hắn đưa thêm một chiếc nhẫn trữ vật khác cho Vương Minh, "Bên trong là một ít tài nguyên tu luyện."
"Sư huynh thật tốt!" Vương Minh lại lấy lòng một phen.
Lý Hạo không thèm để ý, vừa muốn rời đi thì Vương Minh đã vội lên tiếng: "Đúng rồi, gia gia của ta nói ngày kia khi mọi người tiến vào di tích, phía quan phương sẽ không đi nhiều. Hầu bộ trưởng chỉ tranh thủ được cho ngươi một cái danh ngạch, những người khác thì không thể vào."
Lý Hạo khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Tán tu thì sao?"
"Tán tu giao đủ tiền là có thể vào trong!"
Lý Hạo im lặng gật gật đầu, hắn không nhiều lời, chỉ mau chóng lẳng lặng rời đi.
Vương Minh chờ hắn đi rồi mới háo hức cấp tốc mở nhẫn trữ vật ra xem, càng xem thì lại càng kích động.
Rất nhiều nhẫn trữ năng!
Sao lần này Lý Hạo lại hào phóng như vậy nhỉ?
Gã cất kỹ đồ rồi nhanh chóng trở lại quân doanh, mới vừa đi vào, gia gia gã liền xuất hiện khiến Vương Minh giật nảy mình.
Gia gia gã cũng không trách mắng gì, chỉ bình tĩnh hỏi: "Ra ngoài gặp bằng hữu à?"
"Ừm."
"Nghe nói là Võ Vệ quân?"
"Đúng vậy!" Vương Minh đáp: "Trước đây ta có quen một bằng hữu là võ sư, hiện tại hắn sinh hoạt ở Võ Vệ quân cũng không tệ, cho nên lần này tới tìm ta nói chuyện cũ."
Vương Bằng nhìn thoáng qua cháu của mình, một lát sau mới nói: "Tự ngươi nghĩ kỹ là được, đương nhiên ta sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của ngươi, nhưng ta mong ngươi phải tỉnh táo ý thức được một chút. Tuy rằng tất cả mọi người đều đang né tránh, không muốn nói nhiều, thế nhưng việc bát đại gia chính là một cái lò nổ lớn là sự thật!"
Dứt lời, Vương Bằng liền quay người rời đi.
Ông không muốn bình phẩm nhiều lời, chỉ hy vọng Vương Minh có thể nhìn thấu được bản chất sự việc.
Bát đại gia đích thật là một lò nổ lớn, kỳ thật không chỉ mỗi mình Hồng Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào, mà còn có rất nhiều người khác cũng đang yên lặng quan sát.
Không nhiều người thảo luận về chuyện của bát đại gia không có nghĩa là không ai chú ý tới.
Trên thực tế, cường giả chân chính đều đang đặt tầm mắt vào chuyện này.
Vương Minh qua lại thân thiết với Lý Hạo chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bất quá ông không định nói thẳng, cứ để Vương Minh tự đưa ra lựa chọn của mình.
Mà Vương Minh chờ gia gia đi rồi mới âm thầm bĩu môi, không quá để ý đến lời nhắc nhở của ông.
Lò nổ lớn ư?
Thì tính sao?
Càng nguy hiểm thì mới càng có cơ duyên, không nguy hiểm thì lấy đâu ra cơ hội?
Gia gia cả một đời cẩn thận làm việc, vậy nên mới tuột mất vị trí thống soái Bạch Long quân, nguyên bản vị trí này mười phần chắc chín là thuộc về Vương gia.
Về sau vì để cho căn cơ của Vương gia được ổn định mà gia gia sắp xếp cho Vương Minh gã tiến vào Tuần Dạ Nhân, nhưng Hầu Tiêu Trần căn bản không quá để ý Tuần Dạ Nhân, tâm tư đều đặt trên Võ Vệ quân.
Lại một lần đầu tư thất bại!
Mà trong khi gã vốn chỉ là Nguyệt Minh Mãn Nguyệt, tới Ngân Thành một chuyến thì cấp tốc tiến giai, bây giờ đã là Nhật Diệu trung kỳ. Hơn nữa có vẻ lần này Lý Hạo có ý định đầu tư mạnh tay cho mình, như vậy thì tấn cấp Tam Dương hẳn không phải là vấn đề lớn.
Lần trước Lý Hạo cho gã cỗ năng lượng kia quá mức đặc thù, Vương Minh cảm thấy chỉ cần đủ nhiều, không nói tới Húc Quang, nhưng Tam Dương đỉnh phong là chuyện hoàn toàn có thể, mấu chốt là còn không tốn thời gian quá dài.
Từ 20 năm trước, gia gia đã bắt đầu tiếp xúc với lĩnh vực siêu năng, vậy mà bây giờ cũng chỉ mới vừa bước vào Tam Dương đỉnh phong, thậm chí còn có chút miễn cưỡng.
Nếu Vương gia đã không tự có đại cơ duyên, vậy thì nhất định phải nắm bắt, dựa sát vào đại cơ duyên trước mắt.
Giờ phút này, Vương Minh vứt hết thảy lời gia gia nói ra sau đầu.
Bát đại gia tộc. . . Đáng tiếc Vương gia nhà gã không phải là Vương gia thuộc bát đại gia tộc. Bất quá còn tốt, mò được một suất đệ tử ký danh ở chỗ Viên Thạc.