Giờ khắc này, Lý Hạo đương nhiên không có tâm tư đi quản xem Vương Minh bên kia như thế nào.
Vương Minh ngày thường tuy lắm lời, nhưng thời điểm làm việc vẫn tương đối thỏa đáng, tối thiểu thì ngươi giao việc gì cho gã làm, gã đều sẽ nỗ lực hoàn thành.
Lý Hạo vừa đi vừa nhìn tư liệu lấy được từ chỗ Vương Minh, so sánh một chút với thứ mình thấy trước đó, trong lòng Lý Hạo đã nắm chắc vài phần.
Hắn chưa vội xem tư liệu do Chu thự trưởng đưa.
Đi một hồi, trong hắc ám chợt hiện lên thân ảnh một người, chính là Lưu Long.
"Vừa nãy ngươi đi với ai vậy?"
Ban nãy Lưu Long chờ hắn ở bên ngoài, trông thấy Lý Hạo đi ra cùng một lão đầu thì hơi nghi hoặc một thoáng.
"Hành Chính Tổng Thự Chu thự trưởng."
"Ồ, hắn nhận ra ngươi rồi à?"
"Ừm."
Lưu Long có phần ngoài ý muốn, nhưng cũng không tính là quá ngạc nhiên. Ông đi theo Lý Hạo, vừa đi vừa nói: "Ngươi nên bớt qua lại với những người bên Tổng thự. Văn nhân làm quan, vừa làm chính là mấy chục năm, đều là những kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ."
Lý Hạo nở nụ cười gật đầu. Suy nghĩ một chút, hắn liền hỏi: "Lão đại đã từng nghe nói về Viên Hưng Võ chưa?"
Lưu Long hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đáp: "Đương nhiên, là đại sư huynh của ngươi. Năm đó khi ta mới nhậm chức tại Ngân Thành, hắn và sư phụ ngươi đều đã ở đây, hiển nhiên là có quen biết, cũng có trò chuyện vài lần. Ngoại trừ tính cách có phần quá khích thì cơ bản đối phương làm người khá tốt, ta rất thưởng thức vị sư huynh đó của ngươi."
"Tính cách quá khích?"
"Đúng vậy."
Lưu Long giải thích: "Sau khi lĩnh vực siêu năng quật khởi, sư phụ ngươi một mực bị người áp chế, so với Viên lão thì Viên Hưng Võ còn sốt ruột hơn, về sau không để ý việc sư phụ ngươi phản đối, trực tiếp rời nhà đi ra ngoài. Đại khái là vậy, ta cũng không rõ rốt cuộc hắn đã đi đâu. Sao thế, ngươi gặp hắn rồi à?"
"Ừm." Lý Hạo không nhiều lời, chỉ im lặng tự ngẫm nghĩ một vài việc. Lại đi thêm một đoạn, hắn mới mở miệng: "Ngày kia di tích sẽ mở ra, lão đại muốn đi vào không?"
"Muốn, nếu vào được thì liền đi vào, không được thì đành chịu."
Dĩ nhiên Lưu Long muốn tiến nhập di tích, không phải vì muốn thu hoạch chỗ tốt, chỉ đơn giản là ông muốn mở mang kiến thức về cuộc chiến của các cường giả. Thân là võ sư, nếu cứ một mực chiến đấu với kẻ yếu hơn mình thì chẳng thể nào tiến bộ được.
Hiện tại ông miễn cưỡng bước vào cảnh giới Uẩn Thần, nếu có thể vào trong di tích thì đúng là cơ hội tốt để tìm cường giả luận bàn giao chiến, nhanh chóng khiến thực lực bản thân tăng lên.
Lý Hạo suy tư một phen, đoạn nói: "Tới lúc đó thử nhìn tình hình xem sao, không được thì chúng ta giả mạo tán tu tiến vào, tuy rằng làm vậy thì hơi khó, dù sao chân dung của hai ta cũng đã bị mọi người thấy được. Thôi, cùng lắm thì học theo tam đại tổ chức, mang mặt nạ áo choàng các kiểu, ta tin tưởng sẽ không có ai đi dò xét."
Tam đại tổ chức vẫn luôn tỏ vẻ thần bí như thế, ai sẽ cố ý đi thăm dò dáng vẻ của bọn họ làm gì?
Tán tu cũng có thể làm tương tự.
"Không đi chung với nhóm người Hầu bộ trưởng sao?"
"Đi vào rồi lại nói."
Lý Hạo không nói gì thêm. Hai người nhanh chóng trở về tiểu trấn dừng chân trước đó.
. . .
Ngày 27 tháng 9.
Lần này không có người luận bàn chiến đấu. Lần trước khi Viên Thạc và Tề Mi Côn giao chiến, kỳ thật đến bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng, nhưng rất nhiều người đều cảm giác đó là chuyện đã phát sinh từ rất lâu.
Bấy giờ, Viên Thạc còn đang ở Trung Bộ giết chóc tứ phía, Hồng Nguyệt thì vẫn luôn truy sát ông, thế nhưng mãi vẫn chưa bắt được người.
Thủ đoạn của Viên Thạc thật sự vượt xa so với người bình thường.
Liễm tức, dịch dung, ẩn tàng, phản truy tung. . .
Vị này tinh thông đủ mọi ngón nghề.
Ngây người ở Ngân Thành hơn mười năm, ông không có việc gì để làm, thế nên đã dành thời gian chuyên tâm nghiên cứu những thứ bàng môn tả đạo này.
Không chỉ vậy, đối với địa hình của Trung Bộ, Viên Thạc cũng nắm chắc rõ ràng. Ông đã nhiều lần đào thoát khỏi cuộc vây quét của địch nhân, không những thế, trái lại còn giết được không ít cường giả của Hồng Nguyệt, khiến người của tổ chức này mệt mỏi miệt mài đuổi theo ông.
Viên Thạc lần nữa triển lộ ra thần thái hung tàn và sự khó chơi của đại ma đầu năm xưa.
. . .
Cùng lúc đó.
Tam đại tổ chức đều có chút bạo động.
Hồng Nguyệt bên này.
Lam Nguyệt và Lục Nguyệt vẫn luôn nhíu mày, tới tận bây giờ mà Hải Khiếu vẫn chưa trở về.
Dựa theo ước định của bọn họ trước đó, dù không truy sát được Lý Hạo thì cũng phải trở về trước ngày 28 để cùng nhau tiến vào di tích. Nhiều thêm một vị Húc Quang hay thiếu bớt một vị Húc Quang đều gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
"Không chỉ Hải Khiếu trưởng lão, Bán Sơn và Luân Chuyển Vương dẫn đầu 16 Địa Ngục Chi Chủ cũng chưa trở lại."
Tử Nguyệt báo cáo sơ lược, rồi lại nói: "Người của chúng ta đã đến Thương Sơn, nhưng Thương Sơn rất nguy hiểm, có một ít đại yêu tồn tại, trên đường đi xui xẻo gặp phải một đầu đại yêu cấp bậc Tam Dương khiến tử thương một nhóm người, buộc phải lựa chọn lui về, không thể tìm được tung tích của Hải Khiếu trưởng lão."
Lục Nguyệt bực bội: "Mang theo nhiều người như vậy chỉ để truy sát một đám võ sư mà cũng không được, mạnh nhất trong số đó chỉ là một tên Lý Hạo còn chưa tới cảnh giới Húc Quang, thế mà lại để mất dấu. . . Hải Khiếu bị ngớ ngẩn à?"
Tới bây giờ mà còn chưa trở lại thì xem ra tình hình chẳng mấy khả quan.
Lam Nguyệt suy tư một phen, đoạn nói: "Thật sự không về được thì thôi. . ."
Lục Nguyệt không chút khách khí ngắt lời: "Thì thôi? Không nói tới việc một vị Húc Quang hiện đang mất liên lạc, mà mấu chốt ở chỗ Hải Khiếu truy sát Lý Hạo, bắt sống là tốt nhất, giết cũng được, nhưng ít nhất cũng phải quay về. Cùng lắm cứ để Lý Hạo tiến vào di tích, tối thiểu khi đó chúng ta còn có cơ hội ra tay! Hiện tại thì sao? Cả hai đều không thấy đâu. Cái này mà thì thôi à?"
Nàng hừ lạnh một tiếng, hết sức bất mãn.
Lam Nguyệt đúng là tên phế vật, điều động nhiều người như thế mà vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ.
Quả nhiên, nhi tử của tiện nhân kia thì chính là phế vật!
Lam Nguyệt liếc qua Lục Nguyệt, thân là Lam Nguyệt đời thứ hai, địa vị của hắn hiển nhiên không cao bằng vị này, có điều đều là một trong Thất Nguyệt của tổ chức, vậy mà Lục Nguyệt lại chuyên môn nhắm vào mình, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Ngược lại đối với Tử Nguyệt thì vị này không dám quá mức nhằm vào.
Dù Tử Nguyệt chỉ là đời thứ ba.
Thế nhưng ai bảo phía sau lưng Tử Nguyệt người ta có núi dựa lớn làm gì, mà chính mình thì không có.