Nam Quyền lại nói: "Chúng ta thật sự ở với tán tu, hay là tự mình hành động"
"Có nói đi cùng với ngươi sao?"
Hồng Nhất Đường im lặng, ai muốn cùng một chỗ với gã!
Nam Quyền cười ha hả, truyền âm lần nữa: "Không ở cùng một chỗ với ta thì ở cùng với ai? Hai ta ở một chỗ còn có thể chiếu ứng, cộng thêm Lý Hạo ở đây, ba người chúng ta vào thành là vô địch, ai tới cũng không được, Hầu Tiêu Trần tới chúng ta cũng đánh hắn gọi cha!"
Hồng Nhất Đường im lặng đến cực điểm.
Ngược lại Lý Hạo không quan trọng, truyền âm nói: "Vậy chúng ta đi con đường thứ hai trước, đi nhìn thử một chút, lần trước ta không đi, Hồng sư thúc đi có chỗ tốt gì cùng hiệu quả không?"
Hồng Nhất Đường vừa đi vừa truyền âm nói: "Hiệu quả bình thường, đối với siêu năng có lẽ hiệu quả tốt hơn một chút, đối với chúng ta... Không tính là quá tốt. Nhưng mà con đường thứ hai kia chắc là có một chút tác dụng đồng hoá, đồng hóa hơi thở của chúng ta để cho chúng ta càng phù hợp với Chiến Thiên thành, có thể tránh được một vài nguy hiểm. Còn một vài siêu năng chết đi xác suất lớn là bởi vì chủ động phản kích hoặc là siêu năng dao động lợi hại, bị coi là khiêu khích không phục tùng quản lý, đợi chút nữa chúng ta cứ tự nhiên đi qua là được."
Lý Hạo hiểu rõ.
Ba người không có quản những người khác, bay thẳng đến phía trong, bên kia có một con đường đen như mực xuất hiện.
Ba người vừa bước vào một bước, giờ phút này trong con đường vang lên tiếng sột soạt giống như có đồ vật gì đó đang bò đi, nhưng lại không thấy được đồ vật gì.
Tiến vào không bao lâu, trong nháy mắt bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền đến, Lý Hạo đánh ra một quyền, trong bóng tối đồ vật biến mất, lóe lên một cái rồi biến mất, Lý Hạo giống như nhìn thấy cái gì đó sau đó nhớ lại lời Hồng Nhất Đường nói trước đó, hình như đúng là nhánh cây, chỉ là đến nhanh rút lui cũng nhanh.
Lực công kích nói mạnh cũng không tính là quá mạnh, chắc là tương đương với cấp độ Nhật Diệu.
Lần trước Lý Hạo vẫn không thể thấy rõ ràng, cộng thêm Tam Dương mở đường phía trước nên hắn cũng không có tự mình tiếp xúc qua.
Mà Hồng Nhất Đường bắt một cái nhánh cây lại, nhánh cây giãy dụa kịch liệt, giờ phút này con đường thậm chí cũng bắt đầu có chút rung động, Hồng Nhất Đường vội vàng buông tay, truyền âm nói: "Không cần đối phó những cành cây này, đi vào ở giữa là được, nếu như ỷ vào thực lực làm gãy hoặc là cắt nó xuống thì coi chừng gặp phiền toái càng lớn hơn! Nơi này thật ra càng yếu càng an toàn, ngươi muốn phá hư đều không phá hư được, nhưng cường giả nếu như quá mức phách lối, ngược lại sẽ chết rất thảm!"
Có đôi khi, chết đuối chính là biết bơi.
Ngươi không biết bơi còn biết sợ sệt.
Biết rồi, ngược lại sẽ không biết sợ hãi.
Tự cho là bản thân hiểu rõ di tích này, tự cho là thực lực mạnh mẽ, lật thuyền trong mương là rất bình thường, ngay cả Hồng Nhất Đường cũng không dám chủ quan ở chỗ này.
Con đường không tính là quá dài, bọn Lý Hạo đi được một nửa thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh.
Tiếp theo, còn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Hiển nhiên có vài kẻ yếu ngay cả nhánh cây công kích cũng không thể chịu đựng được, một là phải Nguyệt Minh, hoặc là kẻ yếu bên trong Nhật Diệu chưa kịp phản ứng thì đã bị nhánh cây trực tiếp xuyên qua.
Ba người đều không có quan tâm cái này, đi vào chính là chấp nhận tử vong.
Không ai buộc bọn hắn đi vào, cầu phú quý trong nguy hiểm, đương nhiên hiện tại chính là nguy hiểm, chết ở đây chỉ có thể nói là vận khí quá kém, thực lực quá kém.
Phía sau, tiếng kinh hô không ngừng.
Lần này người tiến vào rất nhiều, chỉ mỗi tán tu cũng đều nắm chắc hơn trăm người, lần trước hoàn toàn không thể so được.
...
Ba người Lý Hạo một đường tiến lên.
Trên đường đi cũng có nhánh cây không ngừng quấy rối, đều bị ba người đánh lui, không có tạo thành phiền toái gì.
Trong bóng tối ba người đi về phía trước một trận, rất nhanh thì có một vòng yếu ớt ánh sáng xuất hiện, Lý Hạo biết đã ra tới phạm vi ngoài thành, mới ra đi chính là quảng trường lớn kia, lần trước không ít người đã chết tại nơi này.
Vừa đi ra... Bước chân Lý Hạo liền dừng lại.
Hồng Nhất Đường cũng tương tự như vậy, đều dừng bước lại, hai người đồng thời dừng bước ngược lại làm cho Nam Quyền hơi nghi hoặc một chút, nhìn hai người một chút, giờ phút này ánh mắt Lý Hạo lộ ra một tia ngoài ý muốn cùng chấn động.
Không chỉ gã, sắc mặt Hồng Nhất Đường cũng thay đổi, nhìn về phía nơi xa, bên ngoài quảng trường giống như có mấy đạo bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất.
Hai người liếc nhau, trong mắt đều có chút chấn động.
Chiến sĩ hắc giáp!
Đúng vậy, bọn hắn sẽ không nhìn lầm, vừa mới có chiến sĩ hắc giáp hoạt động ở bên kia quảng trường.
"Thế nào?"
Nam Quyền tò mò.
"Chiến sĩ hắc giáp!"
Lý Hạo truyền âm: "Lần trước một đội Thiên Nhân vệ đã bị chúng ta giải quyết toàn bộ, ngay cả hắc giáp cũng đều cướp đi, thế nhưng mà... Ta vừa mới thấy được chiến sĩ hắc giáp!"
Hồng Nhất Đường nhìn một hồi, truyền âm nói: "Một là lần trước còn dư lại, hoặc là... Có nghĩa là tòa thành này không chỉ có một đội quân chiến sĩ hắc giáp bảo vệ lần trước, có lẽ có càng nhiều hơn nữa nhưng trước đó chưa từng xuất hiện, hoặc là ở hướng khác. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể từ nơi này tiến vào, những phương hướng khác có cửa thành không? Nếu như có... Khả năng có nghĩa là có bốn cửa thành, bốn đội Thiên Nhân vệ, lần trước tiêu diệt chỉ là một đội trong đó."
Còn có một khả năng nữa, trong thành có chiến sĩ hắc giáp nên lần này đi ra.
Cho dù như thế nào cái này đều có nghĩa là mức độ nguy hiểm đã tăng lên cao.
Vốn dĩ Nam Quyền còn tùy tiện, giờ phút này động tĩnh cũng nhẹ nhàng lại.
"Làm sao bây giờ?"
"Mẹ nó! Đương nhiên là tiếp tục tiến lên, chúng ta thừa dịp những người khác còn chưa tới, đi con đường thứ hai trước tiến vào ngoài thành, sau đó tiến vào trong thành, đừng đi tìm chiến sĩ hoàng giáp kia, trước tiên làm chút Đá Thần Năng phòng thân!"
Lời này ngược lại được Nam Quyền đồng ý.
Đúng!
Nhất định phải chuẩn bị đủ nhiều Đá Thần Năng trước mới được, chỉ có đủ nhiều Đá Thần Năng mới có hi vọng giải phong ấn sẽ không thay đổi trở thành siêu năng.
Ba người không nói thêm gì nữa, nhanh chóng tiến lên phía trước.