Bên ngoài, cửa di tích chính thức mở ra.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này mọi người không vội vàng đi vào, dù sao hiện tại ngoài thành không có đồ gì, cửa thành bên trong di tích không có mở, không đi qua bằng con đường thứ hai thì siêu năng căn bản không có cách nào bay được, cho nên cũng không sợ có người xâm nhập vào trong đó trước.
Chiến sĩ hoàng giáp vẫn còn, càng không cần lo lắng có người nhanh chân mò tới.
Vẫn như cũ, đám tán tu là người đầu tiên đi vào, từng người vội vã giống như sợ bảo bối không có, mà chết nhanh nhất cũng là những người này, lần trước đi vào tán tu toàn quân bị diệt!
Bọn Lý Hạo hiện tại chính là tán tu.
Giao tiền ra trận.
Giá cả Tam Dương cùng giá cả võ sư giống nhau, Hồng Nhất Đường cầm thiết bài trong tay cũng không ai nói gì, trên thực tế hiện tại Kiếm Môn gia nhập Võ Vệ quân, thật sự không trả tiền cũng chưa chắc có quan hệ gì.
Giờ phút này mấy người Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường, lại nhìn người mang mặt nạ hổ ở gần gã.
Đều đang tự hỏi, người này... Có phải là Lý Hạo không?
Đương nhiên cũng không xác định được.
Bởi vì Lý Hạo cùng Hồng Nhất Đường hình như không có quen như vậy, cũng không có thân quen như vậy, Hồng Nhất Đường sẽ để cho lượng lớn võ sư Kiếm Môn gia nhập tiểu đội Liệp Ma của Lý Hạo sao?
Đang nghĩ ngợi thì một bóng người chợt lóe lên, sau một giây Nam Quyền nhanh chóng tiến lên, cười ha ha: "Vậy ta đi vào trước, đồ tốt ta lấy trước!"
Bên ngoài một vài cường giả coi thường gã.
Đi vào sớm như vậy là muốn chịu chết sao?
Tên gia hỏa Nam Quyền này còn tưởng rằng đây là võ lâm Ngân Nguyệt năm đó sao?
Nam Bắc Nhị Quyền đã sớm trở thành quá khứ, Ngũ Cầm lão quỷ năm đó bây giờ đều đang bị người ta đuổi giết lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Nam Quyền cũng không quan tâm, nhảy lên một cái, trong nháy mắt xông vào trong vách tường nhộn nhạo sóng nước.
Lý Hạo cùng Hồng Nhất Đường cũng không ngừng lại, trực tiếp tiến vào bên trong.
Về phần Lưu Long, giờ phút này trà trộn ở trong đám người, đang ở trong hàng ngũ tán tu, Lý Hạo không có quan tâm, không hành động cùng ông ta có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
...
Ánh mắt tối sầm lại, lại xuất hiện lần nữa, chính là một cái bình đài lớn.
Hồng Nhất Đường cũng rất quen thuộc, lần trước gã cũng đã tới đây.
Lúc này trên bình đài tụ tập không ít người, đều là những tán tu tiến đến lúc trước.
Nam Quyền cũng ở đó.
Nhìn thấy Hồng Nhất Đường thì nhanh chóng chạy tới, cười ha hả, lại nhìn Lý Hạo một chút, truyền âm nói: "Ta lần đầu tiên tiến đến, hai vị mang theo ta đi?"
Hai người này đều đã đi vào rồi.
Đi theo đám bọn hắn dù sao cũng tốt hơn tự mình chạy loạn.
Mặc dù gã rất mạnh, nhưng loại di tích cổ xưa như Chiến Thiên thành này có lẽ tồn tại nguy hiểm cực lớn, đừng nói gã, cho dù là người mạnh hơn một cấp đi vào trong di tích cũng không thể bình thường trở về.
Mà giờ phút này trong tán tu giống như có người biết một ít tình huống, lớn tiếng hô quát nói: "Mọi người tốt nhất hành động cùng một chỗ, ba tổ chức lớn cùng quan phương Ngân Nguyệt đều rất cường đại, nếu như hành động một mình thì có thể sẽ trở thành đá dò đường của bọn hắn! Còn nữa, đợi chút nữa phía trước có một lối đi, phải dọc theo con đường đi, nếu đi ra khỏi con đường đi ra ngoài, vậy thì sẽ không về được!"
Nam Quyền nhìn về phía Lý Hạo, Lý Hạo mắt trợn trắng, đừng nhìn hắn, lần trước hắn trực tiếp bị truyền tống đến bên ngoài thành, lần này không biết chuyện ra sao, thế mà lại không có truyền tống đến ngoài thành nữa, cũng không biết có phải do hắn cường đại rồi hay không, hệ thống truyền tống bên này không động đến hắn nữa?
Tăng ký rồi sao?
Nhưng mà lần trước hắn trở về, là đi qua con đường một lần, truyền âm nói: "Phía trước có con đường tối đen như mực nối thẳng ra ngoài thành, nhưng mà không có nguy hiểm gì quá lớn, nhưng đi ra con đường có phát sinh chuyện gì hay không thì ta không rõ lắm, tốt nhất đừng đi lung tung...bên ngoài con đường giống như có cái gì đó!”
Lúc này Hồng Nhất Đường cũng truyền âm nói: "Cẩn thận một chút, đầu con đường này có thể là một cái hốc cây, ngươi đi ra hốc cây có khả năng chính là nguy cơ rất lớn, cây này có thể bao trùm toàn bộ bên ngoài thành... Kết nói với phía ngoài Hoành Đoạn hạp cốc, là mấu chốt chèo chống toàn bộ Chiến Thiên thành không bị mai một."
Lý Hạo khẽ giật mình, cây cối?
Hốc cây?
Hồng Nhất Đường tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào thì cẩn thận một chút, con đường cũng đừng động lung tung, nơi này thật ra còn nguy hiểm hơn tưởng tượng nhiều lắm, lần trước ta cảm nhận được, có đôi khi cũng sẽ bị tập kích, là một vài nhánh cây tập kích, những cành cây này còn mang theo một ít hoạt tính, cảm giác không quá mạnh, Tam Dương cũng có thể tùy tiện giải quyết... Nhưng coi chừng nếu không có sai lầm lớn!"
Nam Quyền cũng là nhướng mày, Lý Hạo cùng Hồng Nhất Đường chia sẻ một chút tình báo, gã cũng không có giấu diếm, truyền âm nói: "Xem ra cái Chiến Thiên thành này khả năng thật sự rất nguy hiểm, thật ra trên một vài sách cổ có ghi chép lại một ít, Chiến Thiên thành... Bên hoàng thất cũng cho một chút tình báo, sách cổ có ghi chép tòa thành này đã từng nghênh đón một vị chí cường giả, chí cường giả kia đi ngang qua nơi này để lại một vài chí bảo, làm cho cả Chiến Thiên thành trở thành sự tồn tại chí cao vô thượng, đại biểu ý chí của hắn... Tư liệu hoàng thất cho cũng không phải quá rõ ràng, nhưng mà nhắc nhở chúng ta một chút, tòa thành này là có hàm ý cực kỳ đặc thù."
Lý Hạo không khỏi nghĩ đến một màn nhìn thấy ngày đó.
Tồn tại chí cao vô thượng?
Vị kia được gọi là Đế Tôn?
Người kia để lại hai chữ "Chiến Thiên", trong nháy mắt đó toàn bộ thành trì đều cuồng hoan đứng lên, mang theo kích động, mang theo hưng phấn cùng cuồng nhiệt, giống như hai chữ "Chiến Thiên", giao phó quá nhiều hàm nghĩa.
Vị thành chủ già nua kia hình như kích động đến nỗi sắp ngất đi.
Hoàng thất, xem ra cũng nắm được không ít thông tin, thế mà việc này cũng đều biết.
Đương nhiên, thời kỳ văn minh cổ đại chắc là có ghi lại kiểu chuyện lớn này, không có khả năng không để lại một chút vết tích nào, dù sao vị nhân vật lớn kia giống như là cực kỳ mạnh cùng quan trọng.
Mà Nam Quyền lại nói: "Còn có tòa thành này có lẽ để lại một ít thứ gì đó của đối phương, thậm chí là ý chí! Nếu là như vậy... Vậy thì giá trị quá lớn! Để cường giả thời kỳ văn minh cổ đại đều gọi là tồn tại chí cao vô thượng thì có khả năng cường hãn đến mức vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nếu như có thể tìm được bảo vật như vậy... Đó mới là kiếm được lợi lớn thật sự!"
Nói đến hai chữ kia sao?
Lý Hạo thầm nghĩ nhưng lại không có nói ra, có nhiều thứ có thể nói, có nhiều thứ coi như thôi đi.