Nơi xa.
Hầu Tiêu Trần thuận mắt nhìn về phía Hồng Nguyệt bên này, ánh mắt ông dừng lại trên người thanh niên trẻ tuổi kia, không khỏi mỉm cười.
Hầu Tiêu Trần nói khẽ với người bên cạnh: "Mở Thiên Nhãn quả thật rất tốt, có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thể thấy được. Nghe đồn Lý Hạo cũng đã mở Thiên Nhãn, các ngươi thấy thế nào?"
Không ai đáp lời.
Bên cạnh ông, Khổng Khiết quay tới quay lui nhìn một hồi, đoạn hỏi: "Lão Hầu, ngươi nói xem Lý Hạo có tới hay không?"
"Ta không biết."
Khổng Khiết lẩm bẩm: "Hẳn là sẽ tới, được rồi, mặc kệ hắn, Lý Hạo có suy nghĩ riêng của mình. Lão Hầu, lần này cường giả các phương góp mặt không ít, ngươi có nắm chắc không?"
"Còn phải dựa vào ti trưởng chiếu cố." Hầu Tiêu Trần đáp.
Khổng Khiết cười ha hả: "Thôi đi, ta không được đâu!"
Đương lúc cả hai câu được câu không trò chuyện, Hầu Tiêu Trần bỗng nhìn về một phía, "Địa Phúc Kiếm cũng tới?"
". . ."
Đám người nhao nhao nhìn về một hướng, bên kia, Hồng Nhất Đường đang xen lẫn vào đám đông.
Hầu Tiêu Trần nhíu mày, Kim Thương cất tiếng: "Địa Phúc Kiếm. . . Những năm qua, càng ngày trông gã càng chán chường."
Bây giờ trông gã làm gì còn chút phong phạm kẻ đứng thứ hai Thất Kiếm năm xưa.
Ngọc tổng quản và Cuồng Đao đều dõi mắt nhìn theo, nhất thời cả hai đều không lên tiếng.
. . .
Nơi xa.
Lần này Hồng Nhất Đường tới một mình. Gã đang chen lẫn vào trong đám đông, vừa chen lấn vừa quan sát khắp nơi, thi thoảng còn lỡ giẫm đạp lên người qua đường, trong lòng gã không khỏi nghi hoặc, tiểu tử Lý Hạo kia trốn đi đâu rồi?
Bấy giờ Hồng Nhất Đường hệt như đang đi chợ, một mực dựa vào chen lấn mà tiến lên, dẫn tới bốn phía dậy lên tiếng oán than đầy đất, nếu không phải khắp nơi quanh đây đều có cường giả của các đại thế lực thì đã có kẻ bất mãn muốn đánh gã một trận rồi.
Đương lúc gã lại vừa gạt một người ra, chợt có tiếng truyền âm: "Hồng sư thúc cũng tới à?"
". . ."
Hồng Nhất Đường có chút cổ quái, nhìn lướt qua một vị võ sư đeo mặt nạ đầu hổ cách đó không xa, truyền âm hỏi: "Ta hơi hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi đã làm sao để che giấu được ‘thế’?"
Thật sự rất khó giấu giếm được ‘thế’ của chính mình.
Có thể Siêu Năng Giả không cảm ứng được, nhưng võ sư cường đại thì chắc chắn không thể bị qua mắt.
"Thủ đoạn nhỏ mà thôi!"
Lý Hạo hết sức hưng phấn: "Sư thúc tới khiến ta thấy an tâm hơn hẳn!"
Hồng Nhất Đường trợn trắng mắt, ngươi an tâm cái gì? Có cái gì có thể an tâm?
"Sư thúc, lần này có mục tiêu gì không?"
"Ta chỉ muốn kiếm chút Huyết Thần Tử, trái tim quá yếu ớt, không có cách nào. Ngươi có muốn đưa ta một ít không?"
"Ta không có."
"Vậy còn nói gì nữa?"
Hồng Nhất Đường quả thật không có nhiều mục tiêu cho chuyến vào di tích lần này, gã chỉ muốn thu hoạch Huyết Thần Tử mà thôi.
Về phần Lý Hạo. . . Quên đi thôi, gã cũng không muốn tìm gia hỏa này hỗ trợ.
"Sư thúc, đợi chút nữa chúng ta đi vào chung đi?"
"Đừng, ngươi cứ tự đi đi." Hồng Nhất Đường cự tuyệt.
Lý Hạo không lên tiếng, có điều chỉ chốc lát sau, sau lưng Hồng Nhất Đường nhiều thêm một vị võ sư đeo mặt nạ đầu hổ, người nọ một mực đi theo gã.
Đến cũng đã đến, còn già mồm cái gì, mặc kệ, ta nhất quyết theo ngươi lăn lộn!
Về phần Hồng Nhất Đường tiến vào di tích chỉ là vì Huyết Thần Tử. . . Kỳ thật Lý Hạo không quá tin tưởng, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không tin.
Hồng Nhất Đường là kiểu người có phong cách hành sự quỷ dị, ai biết được đến cùng gã muốn làm cái gì.
Không tự mình khai sáng một tông môn cường đại, cũng không cùng đám người Hầu Tiêu Trần chiếm giữ chức vụ cao cao tại thượng, ngược lại có chút phong cách nhàn tản của võ tu, thế nhưng gã lại rất ít ngoi đầu lên, so với những người khác trong Thiên Kiếm thì Hồng Nhất Đường vẫn luôn điệu thấp hơn nhiều.
Thôi kệ, bất kể như thế nào, chỉ cần biết gã lợi hại là đủ, trước cứ đi theo vị này.
Phía trước, Hồng Nhất Đường không buồn nói gì, gia hỏa này cứ vậy mà bám theo ta, thôi cũng được, dù sao cũng không quan trọng.
Mà giờ khắc này, nơi xa, thanh âm của Hách Liên Xuyên bất chợt vang lên: "Xếp hàng báo danh rồi qua đây đóng tiền, đợi chút nữa có thể trực tiếp đi vào! Không báo danh, thực lực không rõ, ẩn giấu thực lực, hết thảy đều dựa theo cấp độ Húc Quang mà đóng phí. Võ sư thì dựa theo Tam Dương mà đóng!"
"Không trả nổi mức tiền cao như vậy thì liền triển lộ thực lực, Siêu Năng Giả phải tiếp nhận sự kiểm tra của máy dò xét siêu năng.”
“Ta lặp lại lần nữa, muốn ẩn giấu thực lực cũng được thôi, không ai ngăn cản, cứ dựa theo cấp bậc Húc Quang mà đóng tiền là được!"
". . ."
Bốn phía, không ít người chửi bậy một trận.
Thật xui xẻo!
Ai nguyện ý bại lộ toàn bộ thực lực cho Tuần Dạ Nhân dò xét chứ?
Siêu Năng Giả phải dựa theo Húc Quang đóng tiền, đây chính là 10 khỏa Thần Năng Thạch, có bao nhiêu người giao nổi?
Về phần võ sư, hết thảy dựa theo Tam Dương mà đóng, đâu cũng là con số dọa người.
Có võ sư hô: "Võ sư đến cấp bậc Tam Dương được mấy người? Dựa theo thuyết pháp hiện tại thì Uẩn Thần mới là Tam Dương, huống hồ thực lực võ sư không dễ phán đoán, dựa theo Đấu Thiên cũng đã là mức trên cùng, còn dựa theo Tam Dương đến giao thì quá mắc rồi đi!"
Hách Liên Xuyên ở bên kia bày một cái bàn lớn, bình tĩnh đáp: "Vậy thì thôi đừng vào. Võ sư Đấu Thiên không chênh lệch mấy so với Siêu Năng Giả Nhật Diệu, đi vào là muốn chịu chết sao? Thực lực võ sư đúng là không dễ phán đoán, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đánh một trận mới chịu? Cứ dựa theo 1 mai Thần Năng Thạch mà giao, không bắt các ngươi đóng phí dựa theo cấp bậc Húc Quang đã là tốt lắm rồi, không muốn vào thì khỏi vào."
". . ."
Âm thanh chửi bậy lần nữa vang lên.
Quá mắc!
Mà Lý Hạo đang xen lẫn trong đám người cũng âm thầm mắng một câu, hắn còn đang nghĩ ngợi, phía trước, Hồng Nhất Đường bỗng nhiên truyền âm: "Ngươi giao tiền thay ta đi, lần trước ta đã đưa hết Thần Năng Thạch cho ngươi rồi, bây giờ ta không có tiền."
". . ."
Lý Hạo triệt để bó tay!
Hố quá mà!
Rất nhanh, hắn đi theo dòng người tiến dần về phía Hách Liên Xuyên. Một lát sau, đến phiên hắn, Hách Liên Xuyên không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Võ sư hay Siêu Năng Giả?"
"Võ sư."
"Mấy người?"
"Hai người."
"Hai viên Thần Năng Thạch, hoặc là 2000 khối năng lượng thần bí!"
". . ."
Đây mới thật sự là kiếm lời bạo phát!
Lý Hạo phục rồi, cứ như vậy, bảo đảm sẽ có không ít người không thể đi vào, đành chịu thôi, giá cả quá đắt.
Hắn không nói gì, chỉ âm thầm đưa ra hai chiếc nhẫn trữ năng.
Hách Liên Xuyên tiếp nhận, dò xét một chút, sau đó tiện tay ném lại cho Lý Hạo hai chiếc nhẫn trữ năng trống không kèm với hai khối lệnh bài, phía trên đều viết chữ "Võ", trông rất thô ráp, sơ sài.
"Đợi chút nữa di tích mở ra thì ngươi và đồng bạn của ngươi một người cầm một cái. Đúng rồi, muốn mua thêm cho ai không? Không có lệnh bài thì không được vào di tích đâu."
"Không cần!"
Lý Hạo không nói gì, xem chừng Hách Liên Xuyên đã kiếm bạc nhiều đến lóa mắt rồi, tính ra lần này Tuần Dạ Nhân kiếm lời được không ít.
Hách Liên Xuyên cũng không nhiều lời, tiếp tục cúi đầu vừa bận bịu ghi chép vừa hô to ‘người kế tiếp’.
Không bao lâu sau, trước mặt y đã bày đầy một bàn nhẫn trữ năng, Hách Liên Xuyên vung tay lên, toàn bộ đều bị y nhanh chóng thu thập sạch sẽ vào trong nhẫn trữ vật.
Một số người nhìn mà đỏ mắt không thôi, nãy giờ có lẽ Hách Liên Xuyên đã thu được tối thiểu mấy vạn khối năng lượng thần bí, cộng thêm hơn mười khối Thần Năng Thạch.
Chưa kể, từ rất sớm trước đó đã có người báo danh để lấy tư cách tiến nhập di tích, xem ra lần này Ngân Nguyệt kiếm lời lớn rồi.
Lý Hạo nhìn chằm chằm cái bàn, có chút nhịn không được mà muốn đánh cướp.
Thôi được rồi, người trong nhà, không thể cướp thật.
Huống chi nơi này còn có rất nhiều cường giả đang đứng nhìn, tuyệt đối không thể vọng động.
Bất quá xong chuyến này phải sớm trở về, vốn hắn có suất tiến vào di tích, không cần phải tiêu tiền, hiện tại lại mất trắng khoảng tiền tiêu uổng phí.
Bên này Lý Hạo đang tiếc tiền, bên kia đám người không có tiền chỉ có thể trơ mắt nhìn đám cường hào lũ lượt lấy được danh ngạch tiến nhập di tích, nhất thời cả đám đều thấy uể oải, sốt ruột, khó chịu không thôi.
Bất quá Lý Hạo cho rằng, không phải là do bọn họ nghèo đến nỗi ngay cả phí vào cổng cũng không đóng nổi, mà là bọn họ không muốn đi vào cược!
Xác suất lớn là không thu hoạch được gì, thậm chí còn gặp phải nguy cơ mất cả cái mạng nhỏ.
Một lát sau, theo thái dương hiển hiện nơi xa, Hầu Tiêu Trần mở miệng: "Mở di tích, cứ theo thứ tự tiến vào, đừng rối loạn!"
Tức khắc, từng đạo năng lượng đánh vào trên vách tường, sau một khắc, sóng nước dập dờn, di tích lần nữa mở ra!
. . .
Cùng một thời gian.
Bên trong Chiến Thiên thành.
Có một lão ô quy lơ lửng trông hệt như một pho tượng, chỉ là hình như trong con mắt lớn của lão ô quy nhiều hơn một chút linh tính, giờ khắc này đang dõi theo về một phương hướng.
Lại có người đến.
Bên dưới, có một đầu hắc cẩu đang nhàm chán ngủ gật, bấy giờ nghe thấy có động tĩnh, nó mở choàng hai mắt, cái đuôi khẽ lay động một cái.
Cổng lớn lại mở rồi? Ta sắp được ra ngoài rồi đúng không?
Còn ở lại đây thêm nữa thì bổn cẩu sẽ đói đến mức da bọc xương mất.
Lại xuống phía dưới sâu hơn nữa, trong tòa phủ đệ nọ có một vị giáp sĩ hoàng kim đang ngồi ngay ngắn trên đài cao, trong tay vẫn cầm một viên Huyền Quy Ấn như cũ, trông không khác biệt gì so với trước đó, phảng phất như thể việc có người xâm nhập sớm đã trở thành quá khứ thật lâu, thật lâu...
Chiến Thiên thành lớn như vậy nhưng hiện tại lại vô cùng an tĩnh, không có chút thanh âm nào truyền ra.