Kỳ thật Lâm Giang vốn cũng tương tự, thế nhưng tổng thự thự trưởng của Lâm Giang quyền cao chức trọng, thực lực rất mạnh, tại Lâm Giang chiếm cứ ưu thế và quyền phát biểu tuyệt đối. Cho nên vị này dứt khoát hợp nhất mấy đại cơ cấu lại thành một, tạo thành chính quyền mới gọi là phủ tổng đốc, danh tiếng xứng với vị trí người đứng đầu Lâm Giang.
Giờ phút này, người của phủ tổng đốc bọn họ đã xuất hiện.
Nương theo từng vị cường giả đến, toàn bộ hẻm núi đều náo nhiệt sôi trào hẳn lên.
Đúng lúc đó, chợt có một tiếng cười vang lên, "Mọi người tới sớm vậy."
Sau một khắc, một vị tráng hán râu ria xồm xoàm, dáng người có phần thô kệch đạp không tới, một bước hạ xuống liền giẫm nứt không ít hòn đá, âm thanh ầm ĩ vọng ra, lập tức có người nhận ra vị này.
"Nam Quyền đến rồi!"
"Hừm, nơi đây đâu phải chỗ cho hắn phách lối. Ở bên ngoài thì mọi người còn cho hoàng thất một chút mặt mũi, nhưng tiến vào trong đó rồi thì ai sẽ quan tâm tới một tên giáo đầu trên danh nghĩa của hoàng thất nữa? Nam Quyền là võ sư thuần túy, đã từng thay máu mấy lần, nghe nói thực lực rất mạnh, có thể so với Tam Dương. Nhưng hiện tại thì thực lực như vậy có tính là gì."
Nam Quyền đến cũng khiến mọi người bàn tán sôi nổi một phen, bất quá người để ý không quá nhiều.
Dù là người đến từ Thiên Tinh thành thì cũng chỉ nhìn lướt qua, không mấy bận tâm.
. . .
Trên vách đá.
Từ Phong nhìn thoáng qua Nam Quyền bên dưới, khẽ cười, "Nghe nói Nam Quyền đã thay máu ba lần, hiện tại đã có chiến lực Tam Dương."
Ánh mắt lão nhân bên cạnh có chút phức tạp, khẽ gật đầu: "Đúng là có tin đồn này."
"Ừm." Từ Phong không bình phẩm gì thêm về Nam Quyền nữa, mà là dõi mắt nhìn về phương xa, chân mày hơi nhíu lại, "Tề Cương cũng tới rồi."
Đây mới thật sự là đối thủ của y.
Cùng là nhân vật trên Thần Sư bảng, Tề Cương là người của Hành Chính ti, thực lực rất mạnh, tuy đều là Húc Quang trung kỳ nhưng so với Từ Phong thì xếp hạng cao hơn không ít, hiển nhiên thực lực cũng mạnh hơn.
Từ Phong thầm nghĩ, đã có đến mấy vị trên Thần Sư bảng xuất hiện.
Lam Nguyệt thì không nói, nhưng Hành Chính ti Tề Cương chính là một trong số đó, mặt khác, nghe nói Phi Thiên bên kia còn có một vị trưởng lão góp mặt, danh khí rất lớn, Ám Ảnh kiếm khách, cũng là một nhân vật nổi bật trên Thần Sư bảng, chính là người đã từng ám sát cường giả Húc Quang.
Từ Phong lẳng lặng quan sát tứ phương, mà giờ phút này, tất cả mọi người cũng đều đang tập trung quan sát.
Cường giả nơi đây thật sự rất nhiều.
. . .
Trong đám đông, Lý Hạo đã xuất hiện.
Lần này hắn không mặc áo giáp đen, mà là đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ của hắn không giống quỷ diện của Hồng Nguyệt, mà là một chiếc mặt nạ mãnh hổ trông rất phổ thông. Nếu là trường hợp bình thường thì những kẻ đeo mặt nạ như Lý Hạo sẽ rất dễ gây chú ý, nhưng hiện tại thì không, bởi vì gần xung quanh hắn cũng có đến mấy người đang đeo mặt nạ.
Những tán tu này cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
May mắn lấy được bảo vật mà bị người ta phát hiện thân phận thì có đi ra ngoài được cũng khó thoát truy sát, còn không bằng ngay từ đầu liền che giấu tung tích.
Lý Hạo không quản bọn họ, hắn nhìn xung quanh, so sánh với bản tư liệu mà hắn nhận được hôm trước thì nhận ra được rất nhiều người.
Húc Quang trung kỳ Từ Phong, trong số những cường giả ở đây thì danh khí của y khá lớn.
Nơi xa, kẻ to cao đang đứng lẫn trong hàng ngũ phía quan phương là Tề Cương, cũng là Húc Quang trung kỳ.
Hồ Thanh Phong, kẻ này thì Lý Hạo nhận biết, là Húc Quang sơ kỳ.
Một bên khác, Hồng Nguyệt cũng tới không ít người, Lý Hạo nhìn lướt qua liền thấy được mấy chùm sáng Húc Quang, trong đó có một vị thậm chí còn mạnh hơn so với Tề Cương, hẳn người nọ chính là Lục Nguyệt Lục Khổng Tước.
Lục Nguyệt, Lam Nguyệt, trừ hai vị Húc Quang bề ngoài thì bên phía Hồng Nguyệt vẫn còn hai vị Húc Quang khác, một người là sơ kỳ, người còn lại là hậu kỳ, chỉ là chùm sáng quanh người không quá rõ ràng, trên tư liệu cũng không có ghi chép gì, xem ra là cố ý ẩn giấu thân phận.
Trò cũ!
Đám cường giả ấy vẫn thích làm cái trò che che giấu giấu như vậy, đáng tiếc đều không thể gạt được đôi mắt của Lý Hạo.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Hồng Nguyệt bên kia, có một người trẻ tuổi cũng đang chăm chú nhìn chung quanh, ánh mắt của gã hơi khác thường, cứ xoay đầu nhìn một lượt khắp tứ phương.
Lý Hạo thuận theo tầm mắt của đối phương mà quan sát, thoáng cái hắn đã giật nảy mình.
Những kẻ mà người này đang nhìn đều là những cường giả cố tình ẩn giấu thân phận mà Lý Hạo phát hiện ra trước đó.
Thực lực của bọn họ đều rất cường đại, thậm chí còn bao gồm vài vị võ sư!
. . .
Giờ phút này.
Bên chỗ Hồng Nguyệt, người trẻ tuổi kia quan sát một lượt, sau đó truyền âm: "Ở đây có mấy vị Tam Dương. Húc Quang thì ta còn chưa thể nhìn ra, nhưng Tam Dương thì khác, dù bọn họ cố ý ẩn tàng thì vẫn khó mà che giấu được việc phá vỡ khóa siêu năng, ta có thể cảm nhận được khóa siêu năng của bọn họ đã đứt gãy. . ."
"Còn có mấy vị võ sư cường đại nữa, bọn họ đều có ‘thế’ trên thân."
Đôi mắt của người trẻ tuổi này hơi khác biệt so với người bình thường, tròng trắng mắt khá nhiều, bất quá nếu không nhìn kỹ thì thật sự khó mà nhìn ra được cái gì.
Lục Nguyệt không quá để ý đến những vị Tam Dương đang ẩn nấp, ả truyền âm: "Thử xem Hầu Tiêu Trần đi!"
Nơi xa, Hầu Tiêu Trần đã tới.
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy liền nhìn về một phương hướng, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì hai mắt liền ứa máu ra, gã kêu thảm lên một tiếng đầy đau đớn, vội che mắt lại, hoảng hốt truyền âm: "Không nhìn thấy gì nhiều, chỉ thấy một cây thương lóa sáng giống như muốn phá vỡ hư không. Ta không thể xem lại lần nữa, còn nhìn thì đôi mắt này xem như phế bỏ!"
Lục Nguyệt có chút ngưng trọng, mạnh như vậy sao?
Người trước mắt ả đây chính là một thành viên của Thiên Nhãn.
Muốn bồi dưỡng thiên nhãn thật sự rất khó, dù Hồng Nguyệt là tổ chức lớn thì cũng không bồi dưỡng được mấy người. Lần này ả cố ý mang theo một vị tu luyện Thiên Nhãn cực sâu đến đây, chủ yếu là vì muốn quan sát tình hình các phương, cũng như đề phòng các nguy cơ sẽ có trong di tích.
Không nghĩ tới vừa đến đã ăn ngay thiệt thòi bên chỗ Hầu Tiêu Trần.