Hai người Hồng Nhất Đường cũng là hơi khác thường, những binh lính này đến cùng thật sự chỉ là hoạt động theo máy móc, hay là thật ra vẫn còn tồn tại một chút ý thức, chỉ là không có cách nào tiếp cùng giao lưu với người mà thôi.
Sảnh trưng binh đang mở, mà trong đại sảnh trưng binh Lý Hạo liếc mắt qua, hắn giống như thấy được có chiến sĩ mặc áo giáp đang ở đây, dù là đến lúc này bên ngoài đánh thành như vậy, nơi này hình như còn có Chiến Thiên quân ở lại.
Hai tôn chiến sĩ hồng giáp dừng lại trước cửa, một lát sau trong đại sảnh trưng binh, một tôn chiến sĩ đồng giáp đi ra.
Chỗ trống ngay ánh mắt kia quét mắt một vòng qua ba người.
Tiếp theo, vung tay lên xoay người tiến vào đại sảnh.
Lý Hạo thấy thế vội vàng đi theo về phía trước, hai người Hồng Nhất Đường cũng như thế...
Lý Hạo vừa đi ra một bước, bỗng nhiên cảm giác quần áo siết chặt, hơi bất ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tôn chiến sĩ hồng giáp thế mà đưa tay, dùng cánh tay sắt thép kia kéo hắn lại.
Ngay lúc Lý Hạo còn đang mờ mịt thì chiến sĩ hồng giáp chỉ về phía trước!
Một người chiến sĩ hồng giáp khác cũng đưa tay lộ ra tư thế "Xin mời".
Lý Hạo giật mình, đây là ý gì?
Nam Quyền cùng Hồng Nhất Đường cũng vội vàng dừng bước, lúc này, một tôn chiến sĩ hồng giáp rút đao ra giống như đang xua đuổi con ruồi, đánh Nam Quyền một cái, ngay lúc Nam Quyền muốn đánh lại thì Hồng Nhất Đường đau răng nói: "Đi, hai người này để cho chúng ta đi theo bách phu trưởng chiến sĩ đồng giáp, còn Lý Hạo... Có thể phải đi chỗ khác, đã hiểu, thái tử gia tới làm binh chắc là không cùng một chỗ với chúng ta!"
Nam Quyền liếc mắt, giờ phút này rốt cuộc cũng nhịn không nổi.
"Mẹ nó! Đều đã vô số năm rồi, văn minh cổ đại thì ra cũng đi cửa sau? Người của đại gia tộc tới tham gia quân ngũ đều không ở một chỗ?"
Lần này gã cũng nghe hiểu ý tứ.
Lý Hạo người ta có địa phương khác chiêu đãi, hai người bọn hắn chính là người bình thường đến ứng chinh nhập ngũ, hoàn toàn không phải cùng nhau.
Hồng Nhất Đường dở khóc dở cười.
Ai biết được.
Người của tám đại gia tộc có lẽ ở thời kỳ văn minh cổ đại cũng có đãi ngộ không giống, Chắc là... Rất bình thường nhỉ?
Có thể nói cái gì?
Cái gì cũng không thể nói!
Nhìn thấy chiến sĩ đồng giáp trước mặt sắp nhanh chóng biến mất, hai người mới vội vàng đi theo, Hồng Nhất Đường truyền âm Lý Hạo: "Ngươi đi cùng đi, có lẽ khác biệt với chúng ta, có khả năng còn là chuyện tốt!"
...
Lý Hạo cũng vò đầu, nói thật thì huyết mạch tám đại gia tộc ở địa phương khác chưa bao giờ cảm nhận được chỗ tốt đặc biệt nào.
Không nghĩ tới ở Chiến Thiên thành ngược lại là có vài đãi ngộ không giống.
Lần này, lại có chút cảm giác huyết mạch tám đại gia tộc không giống với lúc trước.
Có một cảm giác đại gia.
Nói ra thì vẫn rất thoải mái!
Không có nói tiếp nữa mà đi theo hai tôn chiến sĩ hồng giáp tiếp tục đi lên phía trước, đi thẳng, đi chắc cũng sắp 10 phút thì lúc này Lý Hạo mới dừng bước.
Lúc này, chiến sĩ hồng giáp không có tiếp tục đi lên.
Một tôn chiến sĩ hồng giáp trong đó đi tới trước cửa của một tòa lầu nhỏ, gõ cửa một cái, ngay lúc Lý Hạo đang bất ngờ thì cửa mở, trong cửa thế mà lại đi ra một người cũng là chiến sĩ hồng giáp.
Khác biệt cùng hai tôn chiến sĩ hồng giáp dẫn đường, người này không có đeo huân chương "Đốc tra".
Cả hai hình như đang giao lưu cái gì đó... Một lát sau, ánh mắt trống rỗng của tôn chiến sĩ hồng giáp mới xuất hiện kia nhìn về phía Lý Hạo, rất nhanh, hốc mắt trống rỗng rơi vào phía trên đoản kiếm trong tay của hắn.
Giống như nhận ra thanh kiếm này... Giống như hiểu rõ thanh kiếm này đại diện cho cái gì!
Một giây sau duỗi ra cánh tay người máy hướng Lý Hạo ngoắc ngoắc.
Lý Hạo vội vàng tiến lên!
Lúc này, chiến sĩ hồng giáp quay người tiến vào lầu nhỏ, hai người chiến sĩ hồng giáp phía ngoài thì hành lễ, nhanh chóng quay người rời đi.
Lý Hạo không nói gì, cũng vội vàng đáp lễ một chút.
Giờ phút này hắn không còn dám đem những chiến sĩ này xem như con rối nữa, những chiến sĩ này... Có lẽ còn sống... Không phải thân thể còn sống mà là một loại còn sống trên ý thức.
Chiến sĩ hồng giáp phía trước mang theo Lý Hạo tiến vào trong lầu, bên ngoài nhìn lầu nhỏ không lớn lắm nhưng sau khi vào trong, Lý Hạo phát hiện cũng không coi là nhỏ.
Trên đường đi, thế mà không chỉ một người chiến sĩ hồng giáp, mà là rất nhiều.
Lui tới còn giống như là đang làm việc.
Tòa lầu này thế mà vẫn còn đang hoạt động.
Người được đặc quyền nhân sĩ như Lý Hạo ở chỗ này cảm nhận được một cảm thụ không giống, liên tục có chiến sĩ hồng giáp hành lễ với hắn, Lý Hạo cũng liên tục đáp lễ, hắn giống như thật sự tiến vào trong một cái đại quân doanh, so với lúc ở Võ Vệ quân cảm thụ càng rõ hơn nhiều.
Ở Võ Vệ quân hắn thật sự đúng là không có quá nhiều cảm thụ.
Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đi thẳng đến cuối đường, nơi đó hình như là một gian phòng làm việc.
Chiến sĩ hồng giáp dẫn đường tiến lên gõ cửa, cửa tự động mở ra.
Chiến sĩ hồng giáp đi vào, một lát sau lại đi ra, ra hiệu Lý Hạo đi vào.
Nhiệm vụ của hắn hình như cũng đã hoàn thành.
Tinh thần Lý Hạo có chút bất định bất an, nhưng mà suy tính một chút thì vẫn nhanh chóng đi vào.
Ngay khoảnh khắc đi vào... Hắn có chút hoang mang.
Nơi này... Trong văn phòng... Bố cục giống như văn phòng làm việc hiện đại, nhưng mà trong văn phòng, thế mà... Lại có một tôn cường giả áo giáp hoàng kim!
Mặt Lý Hạo đều tái rồi!
Nơi này còn có chiến sĩ hoàng kim giáp?
Làm sao có thể!
Thiên phu trưởng là bạch ngân giáp, dựa theo ý nghĩ của bọn hắn chiến sĩ hoàng kim giáp có thể là vạn phu trưởng, nhưng trước đó từng xuất hiện ở phủ thành chủ, vậy có nghĩa là tòa thành này có khả năng chiến sĩ hoàng kim giáp chính là thành chủ, sẽ không tồn tại chiến sĩ hoàng kim giáp nào khác!
Nhưng vì sao nơi này còn có một tôn chứ?
Người ở phủ thành chủ kia là cái gì?
Thành chủ sao?
Nhưng thành chủ vì sao giống như người này, cũng chỉ là một cấp hoàng kim thôi sao?
Trong lòng Lý Hạo có chút loạn, không dám suy nghĩ nhiều mà vội vàng hành lễ.
Hắn lúc này đem người này đối đãi như người sống.
Mà chiến sĩ hoàng kim giáp kia cũng đứng lên, thi lễ một cái với Lý Hạo, một giây sau thì ngồi xuống lần nữa, hốc mắt nhìn về phía Lý Hạo.
Ánh mắt giống như rơi vào trên đoản kiếm.
Giống như thanh kiếm này mới là trọng tâm.
Cứ như vậy, yên tĩnh một lúc lâu.