Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 746 - Chương 746: Chống Ngoại Địch, Không Cho Phép Lui!

Chương 746: Chống Ngoại Địch, Không Cho Phép Lui! Chương 746: Chống Ngoại Địch, Không Cho Phép Lui!

Mà giờ phút này ở cửa thành đông.

Đại chiến tạm thời dần kết thúc, siêu năng lùi lại, nhao nhao rời khỏi cửa thành, tụ tập ở trên quảng trường phía xa, âm thanh ồn ào không ngừng, cả đám đều có chút ai oán, tình huống như thế nào, vừa tới đây đã bạo phát một trận chiến đấu, chỗ tốt gì cũng đều chưa mò được.

Cứ như vậy một hồi chết ba bốn trăm siêu năng!

Đại chiến như vậy rất hiếm gặp ở Trung Bộ.

Đám người ồn ào, bên trong những tổ chức lớn kia, các vị cường giả đều đang nhíu mày, lần này không giống lắm, lần trước không phải như vậy, những chiến sĩ hắc giáp lần này hình như khó chơi hơn một chút.

Cũng không phân binh!

Cảm giác có trí tuệ hơn so với trước đó, là bởi vì có người chỉ huy sao?

Là tôn chiến sĩ hoàng kim giáp trong thành kia?

Về phần chết vài trăm người, mọi người không có quá để ý, cũng không phải người của bọn hắn, tán tu chiếm đa số, chết thì chết, mọi người cũng không phải cùng một bọn, về phần bọn hắn thì đương nhiên là quan sát tình huống trước rồi nói.

….

Tân biên đoàn 12 tốc độ cũng không tệ lắm.

Không bao lâu, không cần một giờ bọn hắn đã tới cửa Đông.

Giờ phút này, một tôn chiến sĩ bạch ngân giáp đang chờ bọn hắn.

Nhìn thấy mấy người đến, một tiếng ầm vang, túc mục, trang nghiêm!

Chiến sĩ bạch ngân giáp, tay phải đấm ngực, một cỗ dao động xuất hiện trong đầu Lý Hạo: "Hậu Bị Thủ Vệ quân sư thứ 9 đoàn thứ 7 đoàn trưởng Tưởng Thế Huân, hoan nghênh đoàn huynh đệ tiếp viện!"

"Đội của người chưa đủ, tân quân mới thành lập, chuẩn bị chiến đấu không đủ, lấy hình thức cơ động phụ trợ đoàn thứ 7, thứ 8, thứ 9 ngăn địch!"

"Trong quân có lệnh, từng cấp thay thế, nếu như chúng ta chiến tử, ghi nhớ ba đoàn 7, 8, 9, đều sẽ lấy ngươi làm quân lệnh! Đồng dạng, đoàn 12 đoàn trưởng Lý Hạo chiến tử, quân của ngươi sẽ do chúng ta tiếp chưởng!"

Chiến sĩ bạch ngân giáp này vừa đi lên liền tuyên bố một đầu quân lệnh.

Sau đó nhìn về phía Lý Hạo, trong ánh mắt trống rỗng mang theo một chút nghiêm túc: "Thủ vệ gia viên, chống lại ngoại địch! Không cho phép lui lại, không cho phép đào thoát! Phía sau là đất nước của chúng ta, thành còn người còn, thành phá người vong! Quân bộ mệnh lệnh vẫn còn, thủ vững cửa Đông, không có quân lệnh thượng cấp không được triệt thoái phía sau một bước, rõ chưa?"

"Đã rõ!"

Lý Hạo đấm ngực, trong ánh mắt trống rỗng của chiến sĩ bạch ngân giáp kia giống như đang nhìn về phía một thằng ngốc.

Ngươi không đúng!

Được rồi, chỉ là tân biên quân, xem ra ngay cả huấn luyện quân sự đều chưa từng tham dự, thôi thôi, tân biên quân nguyện ý tiếp viện đã là khó có được, còn quá nghiêm khắc làm cái gì?

Không cần nhiễu loạn quân trận là được!

Sư thứ 9 bao nhiêu năm không có gia nhập thêm người mới?

Vô số năm tháng!

Nhiều đến nỗi bọn hắn đều quên mất đến cùng là bao lâu.

Vô số năm yên lặng, bây giờ khôi phục lại lần nữa, khôi phục một chút ký ức lẻ tẻ, đối với mấy chiến sĩ bạch ngân giáp này mà nói đã là rất hiếm thấy rồi, lại thêm người mới gia nhập, là tăng thêm một chút máu mới cho đội Chiến Thiên quân này, người đoàn trưởng đoàn thứ 7 này hình như tâm trạng cũng không tệ.

"Quân của ngươi làm lực lượng cơ động, hiệp trợ ba đoàn thủ vệ thành đông, sau khi chiến đấu kết thúc quân công tính gấp đôi! Tân quân trường hợp đặc biệt, trân quý!"

"Quân công?"

Lý Hạo ngây người, quân công là cái gì.

Chiến sĩ bạch ngân giáp kia đã thành thói quen với việc tân binh ngớ ngẩn, cũng không nhiều lời, lần nữa nói: "Kẻ địch tạm thời lui lại, nhưng mà rất nhanh sẽ xuất kích lần nữa, trong đó có một vài cường giả... Đáng tiếc chúng ta sớm đã hồn phi phách tán, thực lực không còn như xưa, nếu không... Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không thể làm gì! Thực lực các ngươi yếu đuối, chú ý cẩn thận, không thể khinh suất!"

Thực lực không bằng xưa...

Trong lòng Lý Hạo khẽ nhúc nhích, có chút rung động.

Nói như vậy những chiến sĩ bạch ngân giáp năm đó có lẽ còn mạnh hơn, so với khoảnh khắc khôi phục còn cường đại hơn sao!

Đáng sợ cỡ nào!

Đây chỉ là phía trên đoàn trưởng còn có sư trưởng, phía trên sư trưởng còn có quân trưởng, phía trên quân trưởng còn có quân đoàn trưởng, phía trên quân đoàn trưởng còn có tổng chỉ huy Chiến Thiên quân...

Xem lệnh bài bọn hắn là biết.

Đây chỉ là quân đoàn thứ chín Chiến Thiên quân, Hậu Bị Thủ Vệ quân!

Nói rõ ra thì Chiến Thiên quân ít nhất có chín quân đoàn, mỗi quân đoàn có khả năng đều có loại hình quân thứ nhất quân thứ hai, sau đó mới là sư đoàn...

Ngẫm lại thì quá đáng sợ!

Chiến Thiên quân trong thời kỳ đỉnh phong chẳng phải là nhân số mấy triệu người sao?

Một cái quân đoàn 100,000 người chưa tính là nhiều?

Thời kỳ văn minh cổ đại đến cùng là huy hoàng đến cỡ nào?

Lý Hạo khó mà tưởng tượng được!

Người đoàn trưởng này hình như bề bộn nhiều việc, sau đó không có tiếp tục để ý đến Lý Hạo, loé lên một cái lên tường thành, xuất hiện ở trên lầu cửa thành.

Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, sau đó cũng loé lên một cái, nhảy lên.

Phía trên còn có hai người bạch ngân, cộng thêm người này thì tổng cộng có ba người bạch ngân.

Cộng thêm Lý Hạo chính là bốn người.

...

Cùng thời gian đó.

Bên ngoài.

Trên quảng trường bỗng nhiên có người tinh mắt nhìn thấy, vội vàng nói: "Các ngươi nhìn xem, trên cửa thành lầu kia có phải có nhiều thêm một người bạch ngân đúng không?"

Lời này vừa nói ra gây nên không ít người bạo động.

Nhao nhao nhìn lại, có người có thể nhìn thấy, có người ở nơi này lại không nhìn thấy bên kia, ai nhìn thấy thì trong lòng đều giật mình.

"Một tên bạch ngân, đại biểu 1000 chiến sĩ hắc giáp!"

"Cái này... Chẳng phải là nói lại nhiều thêm 1000 chiến sĩ hắc giáp sao?"

"Ông trời của ta ơi, xong đời rồi!"

"Làm sao lại nhiều thêm một người nữa, không phải nói thủ vệ bốn phía tổng cộng chỉ có 4 người thôi sao? Chẳng lẽ nói còn có thủ vệ năm phía? Trong thành đến cùng là có bao nhiêu đội chiến sĩ hắc giáp?"

Đám người ầm ĩ nghị luận, có người lo lắng, có người chửi rủa.

Cái quỷ gì vậy!

Chỉ là đến kiếm tiền, không phải đến chịu chết, tiến đến thì chết hơn mấy trăm, kết quả hiện ở đây lại xuất hiện bạch ngân mới.

...

Giờ phút này Hầu Tiêu Trần cũng nhíu mày.

Lại tới một người chiến sĩ bạch ngân giáp, cái này làm bọn hắn nghi ngờ, thậm chí vứt bỏ một vài ý nghĩ trước đó, trong thành có lẽ không chỉ có Thủ Vệ quân bốn phía, vẫn còn những quân đoàn khác.

Mỗi một đội quân phòng giữ thực lực đều không hề yếu hơn Võ Vệ quân, ở trong thành chỉ sợ là càng cường đại hơn.

Mới nghĩ cũng đã thấy đáng sợ cỡ nào.

Những năm nay Hầu Tiêu Trần cũng chỉ có nuôi dưỡng ngàn người mà thôi, nhưng nơi này trong khoảng thời gian ngắn, thế mà lại xuất hiện mấy ngàn đại quân, mà cái này là ở thời kỳ văn minh cổ đại, chỉ là một đội quân đoàn bảo vệ thủ thành.

Lúc này, mấy người trưởng lão Bình Đẳng Vương, Lục Nguyệt, Xích Minh bên kia đều đi tới.

Đến mức này thì những người này cũng nhức đầu không thôi.

Bình Đẳng Vương cau mày, nhìn về phía Hầu Tiêu Trần: "Hầu bộ trưởng, tình huống này đã vượt qua dự liệu của chúng ta, trong thành quân chiến sĩ hắc giáp đến cùng là có bao nhiêu? Cứ tiếp tục như thế chúng ta coi như dông dài... Thì hình như tác dụng cũng không lớn lắm, đối phương càng ngày càng nhiều! Nhưng thời gian của chúng ta không nhiều, chỉ có ba ngày, ba ngày sau nếu như không đi ra, cho đến bây giờ, hình như không ai có thể ở lại nơi này quá một tháng... Chờ không được lần mở cửa tiếp theo!"

Cho nên, ba ngày này nếu không từ bỏ trong thành... thì chỉ có thể cường công!

Bình Luận (0)
Comment