Chương 76: Vừa Lòng Thỏa Ý
Vương Minh gật đầu cười cười, "Biết một chút."
"Thấy chưa!"
Trần Na đắc ý nói: "Người ở thành phố lớn các ngươi đúng là hiểu biết nhiều! Tiểu Minh, ngươi đã từng thấy qua những nhân vật trong truyền thuyết đó ở Bạch Nguyệt Thành chưa?"
Truyền thuyết gì chứ? Vương Minh có chút không nói nên lời.
Bất quá ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định nói vài câu, dù sao hiện tại gã cũng đã ngầm thừa nhận mình đến đây để tranh giành một danh ngạch, nếu tỏ vẻ không biết gì thì đúng là đáng ngờ.
"Thấy thì thấy rồi, nhưng không có cơ hội trò chuyện với đối phương."
Thấy Lý Hạo có vẻ hiểu ra điều gì đó, Vương Minh liền biết xem ra tên này đã nghe được vài chuyện từ chỗ Lưu Long, thế thì gã không nên tiết lộ quá nhiều, cũng không cần thiết nói dối, tránh bị người phát hiện.
"Thực ra đó là một tổ chức vượt qua tổ chức của người bình thường! Kỳ thực cũng là một bộ phận của Tuần Kiểm Ti, có điều số lượng nhân viên ít hơn mà thôi. Hàng năm bọn họ đều lựa chọn người từ các cơ sở tham gia tuyển chọn!"
Lý Hạo có chút tò mò, vội vàng nói: "Ngươi nói như vậy thì hình như ta cũng biết một chút, trước đây ta từng nghe lão sư nói qua! Hôm nay lúc đến gặp lão sư, nếu không lầm thì ta đã thấy một người như vậy! Ta còn sợ rằng nói ra không ai tin, nhưng đó là sự thật, ta thấy một người đàn ông biết bay... Dọa ta kinh ngạc đến ngây người! Tiểu Minh, nhân vật như vậy ở Bạch Nguyệt Thành chính là nhân vật đỉnh cấp đúng không?”
Hắn cẩn thận quan sát nét mặt của Vương Minh.
Vương Minh hẳn là biết những gì đã xảy ra với Viên Thạc, do vậy hắn không cần phải giấu giếm.
Hắn chỉ muốn xem thái độ của Vương Minh này đối với tên Hồ Hạo kia.
Là tôn kính? Xem thường? Hay thái độ gì khác?
Bằng cách này, hắn có thể đánh giá được địa vị và thực lực của gã.
Đây là chút khôn vặt của Lý Hạo.
Hồ Hạo là Siêu Năng Giả cấp bậc Nguyệt Minh, theo lời của lão sư thì Hồ Hạo không quá mạnh nhưng có khả năng đặc biệt, có vẻ gã vừa tấn cấp Nguyệt Minh không bao lâu.
Nếu giao thủ với Lưu Long thì quá nửa sẽ bị Lưu Long giết chết.
Vậy Vương Minh thì sao?
Nếu Tuần Dạ Nhân yêu cầu gã bí mật đến đây điều tra, trong khi lại để Lưu Long tồn tại trên bề mặt nổi, vậy có nghĩa là tên này so với Lưu Long thì mạnh hơn ư?
Vương Minh mỉm cười nói: "Đại nhân vật? Đối với chúng ta thì họ đều là đại nhân vật! Có khả năng bay thì chứng tỏ đối phương rất lợi hại! Nhưng ngươi nói đã thấy được vị này từ chỗ của Viên lão. Ngược lại khiến ta cảm thấy có vẻ đối phương không quá lợi hại. Bằng không thì lão sư của ngươi đã giới thiệu cho ngươi làm quen rồi. Lão sư ngươi có giới thiệu không?"
"Không có."
"Chẳng phải đã rõ rồi sao?"
Vương Minh bật cười.
Lý Hạo cũng gật đầu, trong lòng sáng tỏ, thì ra địa vị của Hồ Hạo kém hơn người đối diện.
Địa vị của Vương Minh cao hơn tên kia, có lẽ thực lực cũng mạnh hơn.
Chưa chắc đã là Nhật Diệu, nhưng ở cấp cao trong Nguyệt Minh cảnh thì tính ra cũng rất lợi hại.
Vương Minh lúc này còn chưa biết, chỉ trò chuyện dăm ba câu mà Lý Hạo đã khai thác được không ít thông tin từ chỗ gã.
. . .
Một bữa ăn khiến mọi người đều hài lòng.
Vương Minh kể rất nhiều điều thú vị về Bạch Nguyệt Thành, Lý Hạo và Trần Na cũng nói về một số vấn đề cần chú ý trong phòng Cơ Yếu.
Trần Na thì đúng là không có gì nhưng Lý Hạo lại cảm thấy mình thu hoạch không nhỏ.
Thu hoạch lớn nhất ở chỗ, Vương Minh không cảm thấy chính mình bị lộ thân phận, thuận miệng nói một câu, ngày mai có lẽ gã sẽ không đi làm đúng giờ được, trong nhà có một vị trưởng bối tới Ngân Thành thăm gã.
Ngay khi những lời này nói ra, Lý Hạo lập tức chú ý tới.
Trưởng bối!
Là trưởng bối thật hay một cường giả trong số Tuần Dạ Nhân?
Tuần Dạ Nhân sẽ điều động một sự tồn tại mạnh mẽ hơn đến Ngân Thành để tham gia hộ tống lão sư?
Hay là đến vì có hoạt động bí mật nào đó cần thực hiện?
Hên cho Vương Minh, tuy gã đúng là cái chày gỗ dễ tin người, có điều vừa khéo gặp phải Lý Hạo không phải kẻ xấu, bằng không dám gia hỏa này đã bị đánh chết vì làm lộ bí mật.
Trước khi đi, Lý Hạo còn vỗ vai Vương Minh quan tâm vài câu.
Kỳ thực, hắn chỉ cảm thấy Siêu Năng Giả trước mặt cũng không quá đáng sợ.
Đầu óc không mấy thông minh!
Hơi ngốc lại còn tự cảm thấy bản thân rất khôn khéo.
"Siêu Năng Giả xem ra cũng chỉ tới vậy mà thôi, cảm giác còn không mang đến áp lực bằng Lưu Long."
Lý Hạo tự mình đạp xe rời đi, lúc này ấn tượng về Siêu Năng Giả trong lòng hắn đã không còn đáng sợ như trước.
Về nhà thôi!
Thừa dịp không ai để ý, hắn muốn sử dụng nước ngâm từ thanh thạch đao của Trương Viễn.
Tinh quang năng trên ngọc kiếm rất mạnh, thạch đao thì sao?
Cũng là năng lượng có tác dụng chữa trị hay là một thứ gì khác?
Lý Hạo đang rất mong đợi.
Mà cùng lúc đó ở trước cửa nhà hàng.
Vương Minh nhìn Lý Hạo rời đi, có chút kỳ quái, vừa rồi khi Lý Hạo vỗ vai gã, bộ dạng giống hệt như một tên đại ca, hại gã lúc đó bỗng có ảo giác bản thân chỉ là một tiểu ngốc manh. Có vẻ Lý Hạo thật sự cho rằng gã chỉ là người mới của phòng Cơ Yếu.
"Xem ra học viên của Ngân Thành cổ viện chưa chắc đã thông minh hơn những người khác!"
Vương Minh lắc đầu, Lý Hạo ơi là Lý Hạo, ngươi có biết nguy hiểm của ngươi lớn hơn tưởng tượng nhiều không?
Có khi là tồn tại cấp Nhật Diệu muốn giết ngươi đấy!
"Cũng may sắp tới sẽ có cường giả xuất hiện, âm thầm ẩn núp, cho dù đối thủ là Nhật Diệu thì cũng có thể tập kích giải quyết!"
Vương Minh tương đối vừa lòng thỏa ý, chờ khi người đó đến thì gã sẽ báo cáo về tiểu kiếm hôm nay mình nhìn thấy, đây chính là lập công lớn rồi.
Lúc bấy giờ, cả Lý Hạo và Vương Minh đều rất hài lòng, sau bữa ăn, cảm tình giữa hai người bỗng chốc đã sâu sắc hơn một phen.