Lúc này Lý Hạo cũng rất mơ hồ đối với võ sư Ngân Nguyệt... Thế hệ võ sư trước có một chút cảm xúc của bản thân, cân nhắc một phen nói: "Hai người sư thúc có ý là, ta... Có đôi khi còn quá tỉnh táo đúng không?"
"Đúng!"
Nam Quyền cười nói: "Võ sư chỉ nên có một lòng nhiệt huyết! Ngươi nhìn những Chiến Thiên quân kia cho dù đều đã chết rồi nhưng khi còn sống chắc chắn đều là nhiệt huyết sôi trào, trong lòng có tín niệm, có truy cầu! Chém giết chân chính tuyệt đối sẽ không cân nhắc đường lui như thế nào! Lý Hạo ngươi chết còn không sợ, lại sợ cái này sợ cái kia, ngươi đang sợ cái gì?"
"Mặc dù cả thiên hạ là kẻ thù thì có tính là gì chứ?"
"Kiếm của ngươi thẳng tiến không lùi, người của ngươi... Ừ, còn chờ thảo luận!"
Nam Quyền cười ha hả.
Hồng Nhất Đường cũng khẽ gật đầu: "Suy tính được mất, biết tiến lùi đều là chuyện tốt. Không phải nói những chuyện này không ổn, sư phụ ngươi gặp cường địch cũng biết chạy, biết sợ, không ai không sợ, không ai đần độn đi chịu chết... Nhưng mà mọi thứ chỉ cần có ba phần nắm chắc thì có thể thử một chút, năm phần chắc chắn vậy liền thắng bại chia nửa, ngươi còn muốn yêu cầu đến tám điểm, chín phần thì quá mức hoàn mỹ!"
Lý Hạo uống một chén rượu, rơi vào bên trong trầm tư.
Thật sao?
Nói thật, ngược lại chính hắn cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng giờ phút này nghe hình như đúng là như thế.
Có khả năng... Vẫn là có quan hệ cùng kinh nghiệm của năm tháng.
Hắn bước vào con đường võ đạo không tính là quá lâu.
Lý Hạo luôn yêu thích người trước giấu một tay, sợ bí mật lộ hết ra ngoài.
Đây cũng là một loại cảnh giác tâm lý một năm trước đó.
Cho nên trước mặt người khác hắn sẽ có vẻ hơi hàm súc, xuất thủ sẽ cố ý giữ lại ba phần lực, chỉ lo lắng bị người ta thấy được, bị người ta nhìn thấu.
Lần trước giết sáu người Tam Dương, đánh nhẹ nhàng vui vẻ đó là bởi vì hắn biết chỉ có những gia hỏa này ở đây, đều đánh chết thì sẽ không tồn tại vấn đề như vậy, nhưng lúc này hắn biết xung quanh có cường giả, không có cách nào đánh chết toàn bộ, cho nên Lý Hạo liền lựa chọn giữ lại ba phần lực, không dám quá mức phô trương.
Lần này đánh chết tên Tạ Cương kia rõ ràng không có thoải mái bằng khi đánh chết sáu người Tam Dương kia, thậm chí còn không có thoải mái bằng đánh chết hai người Vu Khiếu, Hoàng Kiệt, luôn cảm thấy vẫn còn có chút sợ hãi rụt rè.
Nhưng bản thân Lý Hạo cũng không nghĩ quá nhiều.
Giờ phút này bị hai người nói ra, ngược lại là có chút suy nghĩ, cân nhắc một phen...
Thấy hắn cân nhắc, Nam Quyền đau đầu nói: "Đừng có mỗi lần đang khi nói chuyện đều muốn nghĩ xem nên trả lời như thế nào, có đôi khi tự nhiên một chút, không dùng não một chút, nói sai cũng sẽ không có chuyện gì, không ai trách ngươi cả! Người 20 tuổi đã sống thành người 60~70 tuổi, gia hỏa Viên Thạc này đối với ngươi dạy bảo thật là không đáng tin!"
Lý Hạo vô cùng xấu hổ.
"Được rồi, ngươi biết là tốt rồi, ta cùng lão Hồng ở đây thì ngươi đem người nơi này toàn bộ xem như người chết là được rồi, cũng làm bọn hắn không cách nào còn sống đi ra ngoài... Tùy ý làm bậy là được, thật sự có người còn sống đi ra... Thì lại nói sau!"
Lý Hạo gật đầu: "Nói cách khác là tiếp theo bọn hắn đều không có cách nào đi ra ngoài, cho nên có bại lộ nhiều hơn cũng không có sao cả, người chết thì không có cách nào có thể tiết lộ bí mật được, đúng không?"
Lúc đó đối phó với Tam Dương chính là tâm tư này.
"Đúng!"
Hồng Nhất Đường cũng cười: "Nếu như ngươi không cách nào nhanh chóng thay đổi, hoàn toàn chính xác là có chút khó, vậy thì suy nghĩ như thế! Nghĩ như vậy ngươi ra quyền xuất kiếm đều sẽ nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều, tuyệt đối sẽ không giống như vừa nãy, ta nhìn ngươi đánh Cửu Đoán Kình... Cảm giác thật là khó chịu!"
Loại cảm giác này giống như tạo ra con người mà tạo được một nửa thì có cảm giác uể oải, khó chịu muốn chết, hận không thể lấy thân thay thế!
"Cửu Đoán Kình của ngươi vì sao không có khả năng ngưng tụ tiềm thế? Không đơn thuần là bởi vì đối thủ không góp sức, kẻ địch đến quá nhanh cũng có quan hệ với yếu tố tâm lý của ngươi, lần sau ngươi tìm Húc Quang sơ kỳ, mặc kệ những cái khác, một lòng đi đánh, chưa chắc phải nhất định phải dùng Cửu Đoán Kình, dù không dùng cũng sẽ có chút cảm ngộ... Ta cảm thấy, tiềm thế thành công là điều tất nhiên!"
Cuối cùng Hồng Nhất Đường tổng kết nói: "Biết ta vì sao cho ngươi xem ta một kiếm cuối cùng kia không? Chính là nói cho ngươi biết... Làm việc, làm người, khí thế hừng hực một chút! Thật sự không được thì giống như Nam Quyền, bá đạo, lãnh khốc một chút cũng được! Thiên phú của ngươi quá tốt rồi, là huyết mạch tám đại gia tộc, ngươi đối với cảm ngộ tiềm thế cũng có một chút, thật sự không đành lòng nhìn con đường Võ Đạo của ngươi bị phế bỏ..."
Bây giờ Lý Hạo cường đại như thế mà Địa Phúc Kiếm lại nói ra những lời phế bỏ đó.
Mà Nam Quyền còn có bộ dáng rất đồng tình.
Hiển nhiên bọn hắn đều không đồng ý một vài phương thức làm việc hiện tại của Lý Hạo, lấy tính cách của Lý Hạo không đồng ý thì không đồng ý... Nhưng Võ Đạo thật sự là hắn giữa đường nhảy vào, bây giờ có người nguyện ý chỉ điểm hắn cũng nguyện ý đi học hỏi nhiều hơn.
Bản thân hắn cũng không tính là quá am hiểu lĩnh vực này, vậy thì nghe một vài lời tuyên bố của những lão bối đầy kinh nghiệm này.
Thấy Lý Hạo không nói gì thêm, hai người liếc nhau cũng thở nhẹ ra một hơi.
Tiểu tử này thiên phú thật tốt.
Thật sự là nhìn không được, lúc này mới có việc nhất định phải chờ Lý Hạo tới mới chém ra một kiếm cuối cùng kia, nếu không bọn Lục Nguyệt căn bản không kịp nhìn thấy cái gì, cuộc chiến đấu đã sớm kết thúc.
Hiện tại xem ra một kiếm này có lẽ đã không uổng phí.
Nói xong những lời này, Hồng Nhất Đường không có nhắc đến nó nữa, mà cười ha hả nói: "Giết Hoàng Nguyệt quân công tăng lên không ít, hiện tại quân công của ta là 35 điểm, tăng lên trọn vẹn 10 điểm quân công, lão Hạ, bây giờ ngươi chắc là ít hơn ta nhỉ?"
Nam Quyền khịt mũi coi thường, không có lên tiếng, là ít một chút, hiện tại gã mới có 31 điểm, trước đó 28 điểm, hiển nhiên đối phó với Hoàng Nguyệt, mặc dù gã không phải người giết cuối cùng, thế nhưng vẫn thu được quân công, hơn nữa còn không ít, trọn vẹn 3 điểm.
Điều này có nghĩa là quân công chưa chắc là nhất định phải giết người mới có thể thu được.
Mà Lý Hạo cũng kiểm tra số liệu một lúc, mặc dù đã trút bỏ chiến sĩ bạch ngân giáp nhưng mà không có rời khỏi người thì cũng là không ảnh hưởng đến công năng của nó.
Lý Hạo nhìn của mình một chút... 21 điểm.
Đều ít hơn hai người, hơn nữa còn ít hơn nhiều.