Chương 80: Thực Hiện Chính Nghĩa, Trừ Ma Vệ Đạo
"Nếu lão sư thăng cấp, ông ấy có thể vượt qua cảnh giới Nhật Diệu và bước vào hàng ngũ 3 đến 5 người mà ông từng bảo!"
Lý Hạo lại hít sâu một hơi, đổi lại lúc bình thường thì dám hắn sẽ từ từ tự mình hấp thu, dù sao là con người thì ai cũng có chút ích kỷ, chậm rãi cường hóa bản thân kỳ thực cũng là một loại lạc thú.
Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian để lãng phí.
"Hy vọng số năng lượng trong thạch đao đủ để giúp lão sư tấn cấp. Nếu thành công thì ta mới có cơ hội, mới có thể nắm giữ tương lai!"
Nghĩ đến đây, Lý Hạo mỉm cười.
Ngay một khắc mới rồi, hắn đã chiến thắng dục vọng tham lam trong lòng.
Ai cũng có dục vọng, không ai sinh ra đã là thánh nhân, có thể nhìn rõ bản thân, nhìn thấy sương mù, không bị những lợi ích trước mắt mê hoặc, đó mới tính là người thành công.
Lão sư từng bảo rằng ông cũng là kẻ tham lam.
Không nói đâu xa, thời điểm khi Viên Thạc hấp thu tinh quang năng từ ngọc kiếm, Lý Hạo cũng từng cảm thấy lão sư nảy sinh ý định muốn cướp đoạt nó. Nhưng lão sư đã chiến thắng chính mình, Lý Hạo cho rằng mình phải lấy ông làm gương!
“Lão sư cường đại cũng chính là ta cường đại, ít nhất hiện tại ta có một người mạnh mẽ bảo hộ!"
Nghĩ đến đây, Lý Hạo không tiếp tục hấp thu năng lượng thạch đao nữa.
Hắn cảm thấy rằng hấp thu lúc này quá lãng phí, chi bằng gọi Hắc Báo về, sau đó mới hấp thu thêm một ít để cho nó hưởng ké chút lợi lộc từ năng lượng thạch đao tràn ra còn hơn.
Hắc Báo đã được tinh quang năng bồi dưỡng tới lông tóc đen bóng, không cần nói cũng biết nó thoải mái tới cỡ nào.
Đã thế thì bây giờ cho nó ‘ăn’ thêm một ít năng lượng thần bí loại khác, Hắc Báo mà có được lực công kích mạnh thì sẽ trở thành một phần trong kế hoạch bảo mệnh của hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo bất giác nở một nụ cười hết sức thiếu đánh.
Cẩu tử, chẳng phải cả ngày ngươi đều nhìn chằm chằm vào ngọc kiếm của ta sao?
Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi ‘sung sướng’, xem lần sau ngươi còn dám đòi hấp thu năng lượng thần bí nữa không!
…
Sau khi rửa sạch vết máu.
Lý Hạo đi xuống lầu.
Kéo Hắc Báo đã ăn no lên nhà, cử động rất nhỏ, tránh cho bác gái tầng dưới nhìn thấy lại hoài nghi hắn gọi chó về nhà ‘làm gì đó’.
Hắc Báo cũng rất ngoan, cam chịu để yên cho hắn bế nó đi.
Vào nhà.
Lý Hạo tươi cười, thấp giọng nhắc nhở: "Hắc Báo, cho ngươi hấp thu một ít năng lượng khác, hơi đau, nhưng sau khi hút vào thì ngươi sẽ trở thành Hắc Báo chân chính, không thì ít nhất cũng biến thành Tiểu Báo!"
Hắc Báo lộ ra đôi mắt chó đầy mong đợi!
"Có muốn hút không?"
Lý Hạo vẫn tốt tính cảnh báo: "Đau lắm đấy, ta chỉ hút vào một chút thôi mà đã thấy rất đau!"
Trong mắt Hắc Báo lộ ra vẻ không đồng tình!
Ngươi có thể, ta cũng có thể.
Đau á?
Đau là gì?
Không hiểu!
Bổn cẩu hiện tại mập mạp khỏe mạnh, vừa nãy ở dưới nhà còn xòe vuốt đập một con chó lớn kêu oa oa kia kìa, ta rất tự tin!
"Ngươi nhất định phải hút?"
Hắc Báo hơi mất kiên nhẫn, nó cảm thấy đêm nay Lý Hạo quá lắm lời.
"Được rồi!"
Lý Hạo không nói gì nữa, ta đã cảnh cáo trước mà ngươi không nghe, cẩu tử, ngươi ráng tận hưởng đi!
Ngay sau đó Lý Hạo chuẩn bị sẵn sàng, lần này hắn chỉ vận dụng Ngũ cầm thổ nạp thuật một lúc liền dừng lại. Hắn không hút quá nhiều, có lẽ chỉ tương đương với một, hai khối năng lượng thần bí.
Nhiêu đây đã đủ để bán khối tiền, thấy chưa Hắc Báo, ta quá tốt với ngươi.
Hắn tự mình chịu đựng cơn đau dữ dội, nhanh chóng hấp thu thêm một chút tinh quang năng từ ngọc kiếm để trung hòa bớt, một khắc sau mới tiết phân nửa năng lượng từ thạch đao ra ngoài.
Hắc Báo đang hướng tứ chi lên trời, mô phỏng theo Lý Hạo mà luyện Ngũ cầm thổ nạp thuật.
Đột nhiên, một lượng lớn năng lượng dồn vào cơ thể nó.
"Gào!"
Một tiếng chó rống thảm thiết vang vọng tứ phương!
Hệt như sói tru.
Ở dưới lầu, người phụ nữ trung niên thở dài, nhìn lên lầu trên rồi lại nhìn ông già đối diện, thái độ chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Lý Hạo hết thuốc chữa, lại chơi chó rồi! Nếu cha mẹ hắn còn sống thì chắc sẽ bị chọc tức chết mất!"
Bà lắc đầu đầy chán nản.
Quá sa đọa!
Trước kia còn là con ngoan trò giỏi, giờ thì bỏ học, quả nhiên lại học thói hư tật xấu, người của Tuần Kiểm Ti bên kia chẳng lẽ đều như vậy?
Thật khủng khiếp!
Sau này tuyệt đối không để con cháu trong nhà có ý định vào Tuần Kiểm Ti!
. . .
Lý Hạo không quản được suy nghĩ của bác gái.
Bấy giờ hắn chỉ lo bóp miệng con chó, nhỏ giọng mắng: "Kêu loạn cái gì, dẫn dụ huyết ảnh tới thì coi chừng nó ăn ngươi! Ta đã nhắc mấy lần là hấp thu thứ này rất đau, ai bảo ngươi cứ nhất định muốn hút!"
"Ẳng ẳng..."
Nước mắt trào ra từ đôi mắt tròn xoe nhỏ xíu của Hắc Báo, nó rất đau.
Lý Hạo thật sự không phải là người!
Còn giống chó hơn cả nó!
Ngươi mà sớm nói là đau thế này thì có đánh chết bổn cẩu cũng không hút.
"Tiêu hóa cho tốt đi. Ngươi biết không, đây là thứ rất lợi hại, nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc mua được. Sau khi tiêu hóa hết thì ngươi sẽ trở nên lợi hại, lần sau gặp lại huyết ảnh thì một phát cắn chết nó cho ta!"
Lý Hạo dặn dò một câu, ngay sau đó, hắn bắt đầu tự mình luyện võ.
Vượn thuật!
Mới rồi hắn cũng đã hấp thu một ít, không thể lãng phí được.
Hắc Báo vô cùng đau đớn, lại có chút bi thương nhưng lúc này cũng không còn cách nào nữa, hút thì cũng đã hút rồi. Nhìn thấy Lý Hạo bắt đầu nhảy nhót, Hắc Báo liền quyết đoán chạy theo, nó nhảy loạn bốn phía, khua đuôi điên cuồng, tự mình thực hành cẩu quyền do nó tự nghĩ ra.
Vượn thuật không phù hợp với nó. Hắc Báo đúng là có lòng muốn học, nhưng nó tự nhận thấy mình không thể nào nhảy linh hoạt như vậy được, nên chỉ đành xuất ra quyền pháp theo bản năng của mình, tục xưng – cẩu bào!
Một người, một chó, đồng loạt tiêu hóa số năng lượng thạch đao ấy.
Trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh.
. . .
Bên ngoài căn phòng, trên tầng đối diện.
Lưu Long yên lặng nhìn chằm chằm vào bức rèm đang đóng chặt phía bên kia.
Không chỉ mình ông ta mà các thành viên khác của đội săn quỷ cũng đang ở đây.
Liễu Diễm cười tươi như hoa, trêu chọc: "Lão đại, hay là trực tiếp sang đó ngủ chung với Lý Hạo..."
Lưu Long lạnh lùng liếc nàng một cái, Liễu Diễm tức thì yên lặng.
Lưu Long thấp giọng nói: "Lần này mọi chuyện sẽ rất khó khăn! Thế nhưng, nếu chúng ta thành công thì thu hoạch nhất định không nhỏ. Ngươi, ta và những người khác, có thể lần này sẽ có người chết, kẻ nào may mắn còn sống thì rất có hy vọng bước vào lĩnh vực siêu năng!"
Cả đám đều im lặng.
Lưu Long khẽ thở dài, "Ta mơ hồ cảm giác được xung quanh có một luồng năng lượng thần bí nhàn nhạt dao động, không quá mạnh, rất yếu... Nhưng mấu chốt ở chỗ, đã biết rõ chúng ta đang ở đây mà vẫn theo tới, có nghĩa là đối phương quyết tâm phải lấy kiếm Lý gia từ chỗ Lý Hạo cho bằng được! Bây giờ chỉ là đối phương đang chờ đợi cơ hội mà thôi!"
Kẻ sát nhân đứng sau vụ tự thiêu hẳn là đã biết sự tồn tại của họ, thậm chí biết rằng họ đang để mắt đến mình.
Nhưng đối phương vẫn đi theo Lý Hạo, còn cách Lý Hạo không xa.
Lưu Long biết lần này ông gặp phải kẻ khó chơi rồi!
Ngô Siêu gầy gò ở một bên cười lạnh, "Lão đại, năm lần, đều là vào sinh ra tử! Năm lần, cuối cùng chỉ có mấy người chúng ta còn sống! Đương nhiên t không muốn chết, ta rất muốn thăng cấp siêu cấp năng! Nhưng nếu thật sự gặp chuyện không may thì âu cũng là số mệnh! Lão đại cứ nói rõ kế hoạch đi, ngươi bảo thế nào chúng ta liền nghe thế đó!"
Những người khác đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn đội trưởng.
Lưu Long hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Khi ngày mưa tới, hãy để Lý Hạo đi ra ngoại thành. Ở đấy có một nhà kho lớn, hãy quyết chiến ngay tại đó! Đối phương tự nhận mình là Siêu Năng Giả, không kiêng dè cũng không lo sợ gì. Vậy hãy để chúng biết đội săn quỷ cũng không phải thứ dễ trêu vào!"
Dứt lời, ông nhìn về phía mọi người xung quanh, đột nhiên nắm chặt tay, nghiêm túc nói: "Chúng ta, thực hiện chính nghĩa, trừ ma vệ đạo."
Một lời thề rất… ấu trĩ!
Nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo, ngay cả Vân Dao cũng siết chặt nắm đấm, thấp giọng hô: "Thực hiện chính nghĩa, trừ ma vệ đạo!"
Vào lúc này, trên khuôn mặt của năm người phảng phất như có một tia sáng thiêng liêng!
Bọn họ là đội săn quỷ, chuyên hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma vệ đạo thay đời!