Chương 81: Đuổi Theo!
Ở tòa nhà đối diện, đội săn quỷ đã đưa ra lời thề của riêng mình, thiêng liêng nhưng hơi buồn cười.
Có điều tạm thời tất cả những điều này, Lý Hạo đều không biết.
Mà có biết thì e rằng cũng chỉ khiến hắn cười ngất.
Sứ giả chính nghĩa ư? Trong mắt hắn, đây chỉ là cách đám người Lưu Long từ mình tẩy não chính mình, không lẽ tuyên truyền như vậy riết thực sự đã khiến bọn họ coi mình là người thủ hộ Ngân Thành rồi?
Ít nhất Lý Hạo hoàn toàn không có cảm giác chính nghĩa như thế. Khi hắn hô khẩu hiệu của đội săn quỷ, hắn chỉ nghĩ là xem như mọi người trong đội đang tự để lại cho bản thân một chút điểm đạo đức mà thôi.
. . .
Trong phòng.
Lý Hạo đã luyện xong Vượn thuật, Hắc Báo thì hoàn thành bài cẩu quyền của nó.
Một người, một con chó đều đã kiệt sức.
Lý Hạo ngồi dưới đất thở hổn hển, Hắc Báo trực tiếp nằm dài trên mặt đất, tựa hồ còn không có sức để ngẩng đầu lên.
Hắc Báo cảm thấy mình bị hãm hại!
Lý Hạo nghỉ ngơi một hồi, vẫn cố chống đỡ toàn thân đau nhức, đứng dậy bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Mùi trong phòng quá khó ngửi, khắp nơi đều là mùi mồ hôi và máu, còn cả mùi chó trên người Hắc Báo, căn nhà nhỏ lúc này bốc mùi thật khó chịu.
Lý Hạo nhanh chóng thu dọn, cũng là để đề phòng huyết ảnh đột ngột xuất hiện.
Tránh cho huyết ảnh nhìn ra điều gì.
Sau khi dọn dẹp một lúc xong, bầu không khí trong nhà mới trở nên thoáng đãng hơn.
Lý Hạo mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn ba bảo bối trước mặt, hơi thất thần.
Hai thanh kiếm, một thạch đao.
Chúng đều là vật phẩm siêu năng!
Một người bình thường như hắn lại nắm giữ tới ba vật siêu năng, hơn nữa còn không hề đơn giản, kẻ như vậy không chết thì ai chết?
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! (1)
(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪): Thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành có tội. Ý là kẻ mang theo tài bảo thường dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
“Lão sư... Lưu Long..."
Lý Hạo thầm lẩm bẩm.
Lão sư là người tốt, ít nhất đối với mình rất tốt, điểm này đương nhiên hắn hiểu rõ.
Mặc khác, Lưu Long... kỳ thực cũng không tệ.
Nếu về sau ông ta vẫn không có ý định mưu toan đoạt kiếm của hắn, vậy thì kể ra Lưu Long thật sự có vài phần chính nghĩa.
Lưu Long biết rõ Lý Hạo có bảo vật, có thể ông ta không biết nó lợi hại đến mức nào, nhưng ít nhất ông ta vẫn biết, thậm chí còn biết thạch đao cũng đang ở chỗ hắn. Ngoại trừ Viên Thạc và chính Lý Hạo, đám huyết ảnh chưa chắc đã biết chuyện, tính ra thì Lưu Long là kẻ thứ ba biết thạch đao đang do Lý Hạo giữ.
Vậy mà Lưu Long vẫn không đề cập đến chuyện này, ông ta chỉ một lòng muốn giết Siêu Năng Giả, rồi tước đoạt năng lượng thần bí để thăng cấp.
Phải biết rằng dù có là vật siêu năng kém đến đâu, đối với Lưu Long mà nói thì chúng vẫn là bảo vật.
Ông ta có thể không cách nào sử dụng được, nhưng nếu đoạt lấy rồi cầm đi trao đổi năng lượng thần bí với người khác thì hoàn toàn chẳng có gì khó khăn.
Không nói đâu xa, dùng đao kiếm và chính bản thân Lý Hạo, bán cho nhóm huyết ảnh để đổi lấy sức mạnh thần bí thì chắc chắn sẽ gom được không ít.
Lúc bấy giờ, vài suy nghĩ của Lý Hạo dần dần sáng tỏ.
"Lão sư không dễ dàng lộ diện, dù ông trở thành Siêu Năng Giả thì vẫn có những rắc rối và theo đuổi của riêng mình."
"Lưu Long..."
"Nếu lần này phiền phức từ huyết ảnh được giải quyết, con đường tiếp theo nên đi như thế nào?"
"..."
Từng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Lần này nếu có cơ hội, hắn muốn giúp Lưu Long tấn cấp thêm một bước nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo nhanh chóng đứng dậy thay đồ, mặc vào bộ trang phục của đội tuần kiểm.
Hắc Báo nhìn hắn, lộ ra vẻ nghi ngờ.
Đêm hôm khuya khoắt, ngươi còn mặc quần áo đồng phục làm gì?
"Theo ta ra ngoài một chuyến!"
"Gâu!"
Đôi mắt Hắc Báo đầy nghi hoặc, đi đâu?
"Tới Ngân Thành cổ viện, ngươi theo canh gác cho ta giống lần trước đi."
“Ăng ẳng, gâu..."
Hắc Báo gầm nhẹ, như có chút kháng cự.
Lý Hạo bật cười, "Sợ thứ kia hả? Sợ cái gì! Đừng sợ! Đi với ta một chuyến, ta càng hi vọng nó xuất hiện đây. Nếu nó cứ xuất hiện nhiều lần như vậy thì ta sẽ càng bớt sợ nó, hơn nữa sẽ có cơ hội hiểu rõ nó là cái gì hơn!"
Đây là lời nói thật, hắn thậm chí còn hy vọng huyết ảnh sẽ xuất hiện.
Mỗi lần chạm mặt thì cảm giác thần bí của nó lại càng giảm bớt.
Sẽ không còn là một sự tồn tại không cách nào đối phó nữa!
Tuy rằng hiện tại Lý Hạo chỉ có thể hy vọng lão sư giải quyết phiền toái giúp mình, nhưng bản thân hắn cũng biết rõ, không thể mãi trông cậy vào người ngoài giúp hắn giải quyết tất cả phiền phức.
Về phần huyết ảnh, có lẽ không thể giải quyết hoàn toàn chỉ trong một lần.
Đây là trực giác của hắn!
"Gâu gâu!"
Hắc Báo nhận mệnh, tuy rằng không mấy tình nguyện, nhưng nghĩ đến việc về sau vẫn phải đi theo Lý Hạo lăn lộn nên đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
. . .
Một lúc sau.
Một người, một con chó ở trong đêm tối xuất phát.
Thẳng hướng tới cổ viện!
. . .
Trên tòa nhà đối diện.
Ngô Siêu vẫn đang quan sát, sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Lão đại!"
Trong nhà, những người khác cùng đổ dồn ánh nhìn về phía y.
"Lý Hạo ra ngoài rồi!"
Lưu Long hơi kinh ngạc, tối trễ như thế này mà Lý Hạo còn ra ngoài làm gì?
Hắn không biết tình hình hiện tại rất nguy hiểm sao?
Có chuyện gì vậy?
"Đi theo!"
Lưu Long quát khẽ một tiếng, mấy thành viên của đội đăn quỷ lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng bám theo sau.
Tuy rằng đêm nay không phải là một đêm mưa, nhưng đối với Lý Hạo mà nói, ra ngoài một mình vào buổi tối cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, phải biết Siêu Năng Giả đều rất thích hành động vào ban đêm.
Ban ngày ít xuất hiện Siêu Năng Giả hơn, cũng là vì muốn tránh tiếp xúc quá nhiều với người bình thường.
Trong âm thầm, siêu năng và phàm tục đã vạch ra một ranh giới riêng biệt.
Vả lại có Tuần Dạ Nhân ở đó, nếu Siêu Năng Giả dám nhiễu loạn thế giới của người bình thường thì chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần bị Tuần Dạ Nhân truy bắt.
. . .
Cùng lúc đó.
Ở một ngóc ngách nào đó trong chung cư Khải Minh.
Dưới gốc cây đại thụ, trong bóng cây chợt hiện lên một cái mặt quỷ.
Là một người mang mặt nạ quỷ!
Bên cạnh gã còn xuất hiện một đạo huyết ảnh.
Bên trong chiếc mặt nạ xấu xí ấy là một đôi mắt xanh biếc mờ nhạt nhìn về phía xa xăm, mang theo chút ngờ vực.
Lý Hạo ra ngoài vào ban đêm? Để làm gì?
"Trước khi mùa mưa đến, không được để hắn rời khỏi Ngân Thành!"
Trong đầu gã mặt quỷ hiện lên câu nói này, đây là yêu cầu và cũng là mệnh lệnh từ trên xuống.
Nhiệm vụ của mặt quỷ không phải là giết người, cũng không phải đối phó với Lý Hạo, mặt quỷ chỉ nhận được một mệnh lệnh, đó là tuyệt đối không được để Lý Hạo rời khỏi Ngân Thành!
"Bẫy sao?"
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu mặt quỷ, hiển nhiên mặt quỷ cũng biết tổ chức được gọi là đội săn quỷ đang theo dõi Lý Hạo, có điều gã không quan tâm.
Đội săn quỷ?
Lưu Long của tiểu đội này vốn là một võ sư khá có tiếng.
Bất quá võ thuật đã suy tàn từ lâu.
Không chỉ ông ta mà Viên Thạc cũng thế. Một đời tung hoành, giờ nhìn lại chỉ là một kẻ làm công ăn lương, làm việc cho Tuần Dạ Nhân, đổi lấy sự che chở của bọn họ.
Thời đại của võ sư đã qua lâu rồi!
"Đi theo xem sao!"
Mặt quỷ nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, thế nhưng huyết ảnh thì không, nó trôi dạt trên không trung, quanh minh chính đại mà đuổi theo Lý Hạo.
Mặt quỷ dường như cũng không lo lắng về việc huyết ảnh có khả năng bị phát hiện.
Cho dù huyết ảnh sẽ có thể phải đối mặt với một võ sư Phá Bách thì mặt quỷ cũng không lo lắng.
Bởi vì những kẻ phàm tục này căn bản không hiểu rõ, siêu phàm… thực ra đã không còn là người thường!