Tình huống của lão sư bên kia có lẽ cũng tương tự. Hiện tại lão sư còn chưa dung hợp ngũ thế, một khi dung hợp thì sẽ là cực hạn, đến lúc đó chỉ có thể đột phá từ phương diện khác.
"Cường đại thần ý, cường đại thế. . ."
Hồng Nhất Đường suy tư một phen, đoạn nói: "Thần ý và thế đều tương đối đặc thù, không như nhục thân có thể dùng đan dược, bảo vật hay Thần Năng Thạch để tăng cường. Có điều đối với võ sư mà nói, muốn rèn luyện cho thế mạnh lên cũng có một cách, chiến đấu nhiều hơn, tĩnh tu nhiều hơn, suy nghĩ cảm ngộ nhiều hơn.”
"Tâm càng mạnh thì thế càng mạnh! Đây là một quá trình uẩn dưỡng thế. Sở dĩ ngươi không có cảm giác biến hóa quá nhiều, đó là bởi vì thời gian ngươi bước vào cấp độ này quá ngắn."
"Ta không biết dùng ngũ tạng dưỡng thế thì có thể khiến nó ngày càng mạnh hơn không, chỉ e việc này phải hỏi lão sư của ngươi. Bọn ta đều là từ từ uẩn dưỡng, không giống với phương pháp của sư đồ nhà ngươi."
Lý Hạo suy tư một phen, gật gật đầu.
Hồng Nhất Đường nói không sai.
Phương pháp tu luyện của mỗi người sẽ có điểm khác biệt, vả lại hiện tại hắn cũng không quá hiểu rõ về mấy thứ này, để sau khi ra khỏi đây thì xem thử xem chỗ lão sư bên kia có phát hiện hay biện pháp gì mới không.
Càng lúc Lý Hạo càng sâu sắc cảm nhận được kiến thức của mình không đủ, hắn hiểu biết quá ít về võ đạo.
Hắn nên sớm chuyển đổi đám cổ tịch trong đầu thành kiến thức thực dụng mới được.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo chợt rẽ bước đi về một phương hướng, hại mọi người đều ngạc nhiên, không rõ hắn định đi đâu.
"Lý Hạo, ngươi đi nhầm đường rồi."
"Không đâu!"
Lý Hạo giải thích: "Kỳ thật có một nơi rất quan trọng ở Chiến Thiên thành mà chúng ta chưa đi. Là thư viện! Nghe nói thư viện của Chiến Thiên thành rất lớn, bên trong có vô số thư tịch, mặc dù không liên quan đến bí tịch võ đạo cụ thể nhưng vẫn có liên quan đến trình bày lý luận võ đạo.”
“Hệ thống cổ văn minh và thứ chúng ta đang tìm hiểu mặc dù không phải hoàn toàn tương tự, nhưng cũng có rất nhiều người đang tu luyện bí thuật cổ xưa. Bọn họ có thể tu luyện thành công thì đại biểu cả hai có điểm hỗ trợ qua lại lẫn nhau. Ta muốn đến thư viện mượn một ít sách lý luận hệ thống cổ văn minh để xem thử. Nếu lão sư ta tới đây thì đã sớm cắm mặt ở thư viện từ lâu rồi."
Mấy người liếc nhìn nhau, nhất thời đều không ai lên tiếng.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới việc tìm hiểu về thư viện là vì bình thường có đi thì cũng xem không hiểu, đã không hiểu thì còn quan tâm ở đâu có thư viện hay không làm gì.
Không nghĩ tới lúc này Lý Hạo lại muốn đi mượn sách.
Nơi đây còn có sách sao?
Bọn họ quả thật không biết.
. . .
Một lát sau, bọn hắn đã đi bên dưới một khu vực cao ốc, nơi đây không cao lắm, chỉ có 6 tầng lầu, sở dĩ gọi là cao ốc bởi vì nơi này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. So ra thì diện tích còn rộng hơn cả phủ thành chủ nằm gần đó.
Phía trên có một tấm biển viết bốn chữ thật to - Chiến Thiên thư viện.
Không chỉ như vậy, ở trước cửa ra vào còn có cả thủ vệ, có điều binh sĩ nơi đây không mặc giáp đen mà là áo giáp màu xanh lục khiến Lý Hạo hơi ngạc nhiên, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy, lẽ nào lại là một đội quân mới?
Bất quá nhìn kỹ lại thì trước ngực còn khảm văn tự —— cảnh vệ!
Hiểu rồi, là người của Cảnh Vệ thự!
Lý Hạo nghĩ đến lời Vương thự trưởng nói trước đó, bình thường tình hình trị an trong thành đều do Cảnh Vệ thự phụ trách, xem ra trước kia vẫn tồn tại một chi Lục Giáp quân, chính là quân của Cảnh Vệ thự.
"Chào!"
Lý Hạo vừa mới bước tới gần thì binh lính thủ vệ cửa ra vào đã nghiêm cẩn cúi chào, nhìn lại thì thấy lễ nghi có điểm khác biệt với lễ nghi trong quân, thay vì giơ tay ngang ngực thì người nọ lại giơ tay ngang đầu.
Lý Hạo không biết quá nhiều về lễ nghi ở thời cổ văn minh, cũng vì hiện tại Tuần Kiểm ti và trong quân đều đã lược bỏ hết, không có những thứ này.
Cúi chào xong, mấy vị thủ vệ kia không để ý đến Lý Hạo nữa, cũng không ai lên tiếng nói chuyện, không biết là do không thể nói hay là không muốn nói.
. . .
Lý Hạo đi vào trong thư viện, lầu một là cả một đại sảnh vô cùng trống trải. Chỉ có duy nhất một cái màn hình tối đen nằm im ắng ở giữa sảnh. Lý Hạo vừa tiến vào, màn hình bỗng sáng lên, có lẽ là cảm ứng được có người đến, hoặc là trong thành có cường giả mở cho hắn một chút quyền hạn.
Lý Hạo mau chóng tiến lại gần.
"Hướng dẫn mượn sách."
Trên màn hình hiện ra một dòng chữ.
Lý Hạo tò mò lấy tay chạm thử một phen, trong nháy mắt trên màn hình hiện ra rất nhiều giao diện nhỏ nhỏ.
"Võ đạo, khoa học kỹ thuật, dân sinh, giáo dục, tiểu thuyết, văn nghệ, phổ cập khoa học, cố sự hội. . ."
Từng giao diện lần lượt xuất hiện, đại biểu cho các thể loại cổ tịch khác biệt.
Rất nhanh, trên màn hình lại hiện ra một hàng chữ: "Đã nghiệm chứng thân phận, Hậu bị thủ Chiến Thiên quân, đoàn trưởng đoàn số 12 Vệ quân sư, cấp bậc giáo quan, có thể miễn phí mượn tất cả thư tịch từ tầng 5 trở xuống, mỗi lần mượn tối đa 3 quyển, định kỳ trả lại."
Lý Hạo vò đầu, xem ra hắn chỉ có thể mượn được 3 quyển. Hắn nhìn sang mấy người Nam Quyền, thấy thế Nam Quyền cũng đi tới xem thử, có vẻ máy móc có thể nhìn thấy hắn ta, hoặc là phương thức đặc thù nào đó để phân biệt rõ thân phận. Chỉ chốc lát sau, trên màn hình cũng hiển lộ ra tin tức của vị này.
“Sĩ quan cấp úy, có thể cho mượn tối đa 2 quyển.”
Tiếp theo, Lưu Long cũng đi tới thử một chút.
“Đại đầu binh, có thể mượn 1 quyển mang ra ngoài.”
Lý Hạo muốn lên lầu nhìn xem, kết quả lại phát hiện nơi đây không có cửa.
Kì quái!
Hắn còn đang nghĩ ngợi, trên màn hình lại xuất hiện một hàng chữ: "Muốn mượn quyển thư tịch nào thì chọn quyển thư tịch đó trên màn hình, sau khi chọn xong, hệ thống tự động truyền vào Chiến Thiên Khải. Thực thể thư tịch cần phải phong tồn để bảo vệ văn minh truyền thừa, tạm thời thư viện không mở cửa cho người ngoài. Chiến Thiên quân muốn mượn xem thì có thể làm theo hướng dẫn."
Nam Quyền nhìn thấy vậy thì không khỏi thán phục: "Đây chính là hệ thống trí năng trong truyền thuyết à? Lợi hại thật! Còn biết phong tồn bản thực thể của thư tịch để bảo hộ văn minh truyền thừa nữa, xem ra cổ văn minh không chỉ đơn thuần có mỗi võ đạo lợi hại, mà những thủ đoạn khác cũng rất kinh người!"
Hồng Nhất Đường gật đầu tán thành, đúng là như thế.
Vì bảo hộ truyền thừa mà trực tiếp phong tồn thư tịch, nhưng đồng thời vẫn có thể trực tiếp truyền lưu tri thức ra ngoài, đưa vào Chiến Thiên Khải, làm vậy còn có thể tránh bị địch nhân thu hoạch được một vài kiến thức quý giá.
Lý Hạo hết sức hứng thú, nhanh chóng mở những ô giao diện nhỏ trước mắt ra, tức khắc danh tự của từng quyển thư tịch liền hiển hiện. Mỗi một thể loại đều có vô số thư tịch, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy dọa người.