Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 820: Giết Hết Là Xong!

Chương 820: Giết Hết Là Xong! Chương 820: Giết Hết Là Xong!

Tinh hoa sinh mệnh. . . Đại khái chính là Sinh Mệnh Tuyền Thủy. Trước đó lúc tắm rửa hắn đã từng cảm nhận được một chút. Có vẻ tòa cổ thành này chính là vì khuyết thiếu loại năng lượng ấy nên mới không cách nào khởi động được.

Hòe tướng quân. . . Yêu thực. . . Là một cây đại thụ sao?

Đại thụ cũng có thể được sắc phong tướng quân?

Vị này là Thụ yêu đúng không?

Lý Hạo thầm nghĩ, lần nữa vẫy vẫy tay tạm biệt, một lát sau, đoàn người đã rời khỏi phạm vi cổ thành.

Ba vị bạch ngân đều yên lặng dõi theo.

Thẳng đến khi mấy người hoàn toàn khuất dạng, thất đoàn trưởng mới vực dậy tinh thần, đoạn nói: "Lão Cửu, ngươi cũng nhiều lời nhỉ, tằng tổ của ngươi đã rời khỏi Ma Võ từ rất nhiều năm trước, ngươi còn muốn nịnh nọt hậu duệ Kiếm Tôn sao, không cần mặt mũi nữa à?"

Cửu đoàn trưởng bình tĩnh đáp: "Nịnh nọt? Chỉ là chiến hữu nhắc nhở vài câu mà thôi! Huống chi cũng không cần thiết nịnh nọt cái gì. Sư trưởng chẳng phải là đích truyền của Ma Võ sao? Ngươi có thể đi nói mấy chuyện này với sư trưởng đấy."

"Ta không đi!"

Lúc này, trông ba vị đoàn trưởng có vẻ thức tỉnh linh trí nhiều hơn, cả ba hàn huyên một hồi thì lại nhắc đến vài chuyện cũ năm xưa. Hiển nhiên, so với trước đó thì linh trí của cả ba đã mở ra nhiều hơn, hóa thành binh hồn cũng vững chắc hơn nhiều so với khi trước.

. . .

Ngoài thành.

Một đám người hội hợp.

Bao gồm 28 người và một con chó.

Viên Hưng Võ có lẽ đã đạt thành thỏa thuận gì đó với Hầu Tiêu Trần, Lý Hạo cũng không quá để ý, lại càng không hiếu kỳ đi hỏi.

Còn thiếu một người, Quang Minh Kiếm. Hẳn là đối phương đang chờ ở bình đài bên kia.

Lý Hạo cũng mặc kệ chuyện này, hắn yên lặng đi theo mấy người Hầu Tiêu Trần hồi lâu, mãi tới khi vắng người mới thuận miệng hỏi: "Bộ trưởng, ngài từ bỏ Huyền Quy Ấn rồi à?"

". . ."

Biết rõ còn cố hỏi!

Hầu Tiêu Trần không thèm để ý, thấy vậy Lý Hạo lại hỏi: "Vậy sau khi rời khỏi đây, người của tam đại tổ chức còn ở bên ngoài thì phải làm sao?"

"Giết hết là xong!"

Thái độ của Hầu Tiêu Trần rất dứt khoát, "Phần lớn cường giả đều tiến vào, người lưu lại chỉ là một nhóm yếu ớt, tam đại tổ chức sẽ không không hạn chế việc tăng cường thêm người, cho nên ngươi không cần lo lắng."

Nam Quyền bỗng xen vào: "Trấn Bắc tướng quân là do ngươi giết?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Viên Hưng Võ cũng khựng bước.

Bởi vì vị kia chết đi đã dẫn đến ba tỉnh phía bắc rung chuyển không ngừng, thật sự là do Hầu Tiêu Trần giết sao?

Nếu là trước đó thì mọi người chỉ hoài nghi một chút, nhưng hiện tại thì mọi người gần như đã xác định, bởi vì Hầu Tiêu Trần thật sự rất mạnh, hoàn toàn có thể giết chết vị Húc Quang đỉnh phong kia dưới sự bảo hộ chặt chẽ của vạn quân.

Hầu Tiêu Trần cười cười, không vội đáp mà chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Thế nào, ngươi muốn báo thù à?"

Đối phương chính là người của hoàng thất.

Nam Quyền nhướng mày: "Ta không có hứng thú báo thù, bất quá nếu thật sự là do ngươi giết thì thời gian tới ngươi nên tránh mặt đi. Mặc dù tên kia cũng chẳng tốt lành gì, luôn bị người người oán trách, có điều gã mà còn sống thì lợi nhiều hơn hại. Chí ít, ngươi trực tiếp xử lý gã xong thì ba tỉnh phương bắc đều rung chuyển, dân chúng chịu nhiều thiệt hại, thậm chí có thể còn ảnh hưởng đến Ngân Nguyệt."

Hầu Tiêu Trần nhún vai, "Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, ngươi đã nói vậy thì cứ coi là vậy đi!"

"Đủ rồi.” Nam Quyền cười nhạo một tiếng, tiếp đó không buồn mở miệng nữa.

Lý Hạo đi bên cạnh chỉ yên lặng lắng nghe, không chen lời vào.

Hắn tuy là người Ngân Nguyệt nhưng còn chẳng tới mức nắm rõ Ngân Nguyệt trong tay, huống chi là ba tỉnh phía bắc, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm thụ về việc này.

Người chết cũng vậy, mà hung thủ là ai cũng thế, đều không có quan hệ gì với hắn.

Rất nhanh, một đám người đã đi tới dưới một hốc cây to.

Lý Hạo đi lòng vòng xem xét, nơi này hẳn là có một cái tế đài. Năm xưa, cả du khách lẫn cư dân bản địa Chiến Thiên thành đều thích tới đây cúng bái thứ gì đó, có lẽ là vì có thể đổi lấy một ít Sinh Mệnh Tuyền Thủy.

Chỉ là bây giờ chưa chắc còn có thể dùng, hình như cái cây này đã chết khô từ lâu.

Đi một hồi, cuối cùng Lý Hạo cũng tìm thấy được tế đàn ở trong một vùng không gian tối đen.

Tế đàn rất nhỏ, phía trên lại phủ đầy tro bụi, nếu không phải hắn có chủ đích tìm kiếm thì thật đúng là khó mà chú ý đến.

Lý Hạo cấp tốc tiến lên kiểm tra một hồi, phía trên bề mặt có một cái lỗ thủng nho nhỏ khiến hắn hơi chần chờ, lẽ nào cần phải nhét Thần Năng Thạch vào đây?

Vả lại dựa theo hiểu biết của hắn, nơi này mà nhét Thần Năng Thạch tầm thường thì hẳn là không được, cần phải là cái loại đã hối đoái trong quân doanh kia thì may ra.

Mà hắn vừa đổi 156 khối, cộng thêm trước đó hắn đã có 10 khối, tổng cộng cũng chỉ mới có 166 khối mà thôi.

Nếu bây giờ nhét vào mà tế đàn không có phản ứng gì thì xem như phí công vô ích.

Đám người Hầu Tiêu Trần yên lặng nhìn Lý Hạo, bọn họ không rõ hắn muốn làm cái gì.

Lý Hạo cắn răng, không bỏ chút vốn nào thì sao có thể thu được lợi ích?

Thử nhìn một chút xem!

Bình Luận (0)
Comment