Nói không chừng có thể đổi được một ít Sinh Mệnh Tuyền Thủy năm xưa lưu lại thì sao, nước tắm trước đó chỉ lưu lại một chút xíu mà đã có hiệu quả tốt bất ngờ rồi.
Hơn nữa còn có tác dụng trùng sinh gì gì đấy, so ra thì còn tốt hơn cả công dụng của Kiếm năng.
Một viên, hai viên. . .
Mọi người thấy Lý Hạo liên tục nhét Thần Năng Thạch vào lỗ hổng nhỏ thì đều thấy đau răng, gia hỏa này đúng là có tiền, thật muốn cướp ghê!
Nhất là Thần Năng Thạch trên tay hắn nhìn có vẻ không tầm thường.
Lý Hạo nhét liên tiếp 6 khối vào.
Một chút phản ứng cũng chẳng có!
Lý Hạo hơi hối hận, 6 khối này còn giá trị hơn 60 khối Thần Năng Thạch tương tự, quá lãng phí, coi chừng đây chính là cái động không đáy.
Nếu không phải ban nãy Cửu đoàn trưởng nhắc nhở một tiếng thì hắn chẳng muốn thử nghiệm!
"Lại nhét thêm 10 khối xem, nếu 16 khối mà vẫn không có phản ứng gì thì ta từ bỏ!"
Lý Hạo cắn răng, lại bắt đầu nhét thêm.
Mắt thấy tế đàn dường như vẫn không có phản ứng gì, Lý Hạo rưng rưng tiếc của chuẩn bị rời đi, hắn không thể cược mãi vào cái động không đáy này, 16 khối kia xem như róc mất miếng thịt của hắn đi vậy, còn làm tiếp nữa thì chính là ‘cắt’ luôn mệnh mất!
Xem ra vị Hòe tướng quân trước mắt đã chết thật rồi.
Ngay khi Lý Hạo muốn từ bỏ thì Hồng Nhất Đường bỗng lên tiếng: "Khoan đã, ngươi nhét thêm một ít nữa đi!"
"Hả?"
"Ta cảm nhận được một chút dao động.”
Hồng Nhất Đường thúc giục: "Thử xem!"
Lý Hạo nghe gã nói vậy thì đành làm theo, tiếp tục nhét thêm vài khối vào. Nhét được 5 khối thì hắn không khỏi sốt ruột nhìn sang chỗ Hồng Nhất Đường, hay là ngừng đi vậy.
"Tiếp tục!"
Lý Hạo muốn thổ huyết, nhưng Hồng Nhất Đường đã khăng khăng như thế thì hẳn là gã đã cảm nhận được thứ gì đấy, Lý Hạo đành phải tiếp tục.
22, 23. . . 27, 28. . .
Mãi đến khi nhét 30 khối vào xong, đến chính Lý Hạo cũng cảm nhận được một chút dị thường, dường như tế đàn vừa mới thoáng rung chuyển.
Ánh mắt hắn khẽ động, lập tức lại nhét thêm 6 khối nữa.
Đến hiện tại Lý Hạo đã bỏ ra 36 khối Thần Năng Thạch, hao tổn cực lớn.
Mà đúng lúc này, một giọt nước chậm rãi hiện lên ở trên tế đàn, Hầu Tiêu Trần kinh ngạc, Hồng Nhất Đường liếc mắt nhìn ông ta, sau đó ném cho Lý Hạo một cái bình nhỏ: "Thu thập đi!"
Lý Hạo mau chóng thu giọt nước kia vào trong bình, trong lòng nghi hoặc, đây chính là Sinh Mệnh Tuyền Thủy sao?
Không có cảm giác gì hết!
"Nó đang ở trạng thái phong ấn, khi nào ngươi dùng thì sẽ biết."
Dứt lời, Hồng Nhất Đường liền bảo: "Đi thôi, đừng có nhét vào nữa, ta có cảm giác đó là Sinh Mệnh Tuyền Thủy tồn kho rồi, lại nhét thêm thì chưa chắc tế đàn sẽ nhả ra cái gì. Cây đại thụ này. . . Có vẻ có ý muốn câu cá, cẩn thận coi chừng bị nó đào rỗng tài nguyên của ngươi."
Lý Hạo khẽ giật mình, câu cá?
Hắn méo xệch miệng, không đến mức đó chứ?
Mà Hầu Tiêu Trần bên cạnh bỗng thấp giọng dụ dỗ: "Lý Hạo, có muốn dùng nó đổi lấy Nguyên Thần Binh của ta. . ."
"Không đổi!"
Lý Hạo trực tiếp cự tuyệt, hắn không thiếu Nguyên Thần Binh, đổi làm gì!
Hầu Tiêu Trần câm nín, không phản bác được, má nó, cự tuyệt thật là dứt khoát.
Thật ra ông cũng rất muốn thử “giao dịch” với tế đàn xem sao, có điều thứ nhất là ông không có nhiều loại Thần Năng Thạch đặc thù như Lý Hạo, thứ hai là ban nãy khi Lý Hạo mới nhét đồ vào, ông cũng cảm nhận được một chút dao động, chỉ sợ là giống như cầm bánh bao thịt ném chó. Hồng Nhất Đường nói không sai, có vẻ cái cây này có ý đồ câu cá.
Lý Hạo đã thu thập được Sinh Mệnh Tuyền Thủy, nhưng về sau lại nhét thêm nhiều Thần Năng Thạch hơn nữa thì cũng chưa chắc đã lấy được đồ.
Hầu Tiêu Trần có chút tiếc nuối, bất quá ông vẫn không nói gì, một đoàn người nhanh chóng rời đi.
Tận đến lúc bọn họ khuất bóng, tế đàn bỗng chấn động một cái, dường như trong hốc cây có thứ gì đó vừa rung chuyển, phảng phất như có khí tức của một người.
Mà trong cổ thành, lão ô quy quay đầu nhìn về hướng tế đàn một lúc, khẽ lắc đầu.
Xem ra Hòe tướng quân đã gặp khốn cùng đến cực hạn, mặc dù còn chưa triệt để tử vong nhưng xem ra cũng sắp rồi.
Đáng tiếc, chúng ta không ra được, không có biện pháp giúp ngươi. Thôi vậy, thiếu một giọt tinh hoa sinh mệnh thì cũng không còn là chuyện quan trọng nữa rồi.
Về phần đối phương đã hấp thụ mấy chục viên đá năng lượng của Lý Hạo thì lão ô quy không mấy để ý, bởi vì hiệu quả không lớn, trừ phi là trăm ngàn vạn khối, bằng không có đưa vào nhiều thêm nữa cũng chỉ tổ lãng phí.
. . .
Ở gần một hốc cây nằm cuối bình đài, Quang Minh Kiếm quả nhiên đang ở đây.
Nhìn thấy mọi người xuất hiện thì cũng không sợ hãi gì, Quang Minh Kiếm chỉ nhìn lướt qua Lý Hạo rồi lại quay sang hỏi Hầu Tiêu Trần: "Có thể mở ra không?"
Hầu Tiêu Trần không nhiều lời, ông cẩn thận quan sát vách tường một lúc, cũng đã gần đến giờ.
Ông vung tay lên, vách tường tức khắc biến đổi thành lớp màng trong suốt.
Người trấn thủ bên ngoài là Võ Vệ quân.
Thấy đã tới thời điểm, người bên ngoài liền vung tay thao tác, chỉ chốc lát sau, vách tường chợt hiện ra một đạo vòng xoáy, có thể rời đi.
Quang Minh Kiếm là kẻ đầu tiên chui ra ngoài, cấp tốc biến mất.
Những người khác cũng lần lượt bước ra.
Sau khi mọi người rời khỏi, Chiến Thiên thành lần nữa phong bế, triệt để lâm vào không gian tĩnh mịch.