Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822: Một Mẻ Hốt Gọn

Chương 822: Một Mẻ Hốt Gọn Chương 822: Một Mẻ Hốt Gọn

Hoành Đoạn hạp cốc.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Giờ phút này, bên ngoài Hoành Đoạn hạp cốc có không ít người, có tán tu vẫn chưa rời đi, có các nhân viên lưu thủ, cũng có quan phương phía Ngân Nguyệt bên này.

Tất cả mọi người đều rất khẩn trương chờ di tích mở ra.

Hôm nay chính là ngày mọi người bên trong sẽ ra ngoài.

Hơn nửa đêm, trong hẻm núi vẫn sáng trưng đèn đuốc như cũ, chiếu rọi sáng tỏ bốn phía.

Đứng trước đội ngũ Tuần Dạ Nhân, Hách Liên Xuyên cũng thấy khẩn trương.

Hầu Tiêu Trần tự mình tiến vào, còn mang theo đám người Ngọc tổng quản khiến ông rất lo lắng, không biết kết quả sẽ như nào. Lần này tam đại tổ chức mang theo không ít cường giả vào trong, liệu bọn họ có ra tay đối phó với bộ trưởng không?

Bên cạnh ông, Vương Minh cũng đang rất sốt ruột. Lý Hạo ở trong đó sẽ không sao chứ?

Trái ngược với bọn họ, Chu phó thự trưởng lại hết sức bình tĩnh, lão chỉ đang tự ngẫm xem lần này sẽ chết bao nhiêu người.

Về phần Hầu Tiêu Trần có khả năng xảy ra chuyện hay không thì lão hoàn toàn không nghĩ tới.

Không đến mức đấy!

Tuy tam đại tổ chức mang tới rất nhiều cường giả, nhưng so ra vẫn kém hơn đám người Hầu Tiêu Trần và Khổng Khiết. Dù tam đại tổ chức có liên thủ thì muốn đối phó với Hầu Tiêu Trần cũng không hề đơn giản.

Một khi ép quá độ, chỉ cần một người trong số đám người Hầu Tiêu Trần bọn hắn giải phong thì những người kia chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Đương nhiên, không đến thời khắc tất yếu thì Hầu Tiêu Trần sẽ không làm thế.

Chu phó thự trưởng còn đang nghĩ thầm, chợt lão ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Di tích đã mở ra!

Sau một khắc, một bóng người thoáng hiện, trong nháy mắt bóng người nọ đã đằng không biến mất.

Hầu hết mọi người đều không thấy kịp đối phương là ai, nhưng Chu phó thự trưởng lại dễ dàng nhận ra, lão nhíu mày, đây là Quang Minh Kiếm sao?

Là người đi theo Từ gia tới đây, nếu lão không đoán sai thì hẳn là nàng.

Tại sao nàng ta lại ra ngoài một mình?

Từ Phong xảy ra chuyện rồi à?

Chu phó thự trưởng thoáng trầm ngâm, có Quang Minh Kiếm ở đây, tam đại tổ chức cũng vậy mà Hầu Tiêu Trần bọn hắn cũng thế, hẳn là sẽ không xuống tay với Từ Phong.

Vậy tại sao chỉ có một mình Quang Minh Kiếm đi ra, hơn nữa còn là cấp tốc trốn chạy?

Tuy Chu phó thự trưởng cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng cũng chẳng quá kinh ngạc, kẻ nào chết cũng không tính là quá hiếm lạ, Hầu Tiêu Trần chết mới là tin tức lớn.

"Vừa mới rồi là ai vậy?"

"Không thấy kịp, tốc độ nhanh quá!"

"Hình như là quản gia của Từ gia phải không?”

"Thật sao?"

". . ."

Bên ngoài, đám người cũng đang xôn xao nghị luận, hầu hết đều không thấy rõ ràng, nhưng vẫn có vài kẻ thoáng thấy được một chút, bọn họ chỉ hơi nghi hoặc về việc vị kia là người đầu tiên đi ra.

Nhóm người tiếp theo xuất hiện thì không ai ngạc nhiên, chính là Hầu Tiêu Trần.

Hầu Tiêu Trần vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước đây.

Có điều sự xuất hiện của ông vẫn làm không ít kẻ tiếc nuối, thế mà vị này vẫn còn sống, xem ra tam đại tổ chức đã không xuống tay với ông ta, hoặc cũng có thể là đã xuất thủ thất bại rồi?

Đằng sau Hầu Tiêu Trần là một đám người.

Ngọc tổng quản, Kim Thương, Khổng Khiết, Lý Hạo, Hồng Nhất Đường… Cuối cùng là nhóm người Viên Hưng Võ.

Thẳng đến khi Hắc Báo xuất hiện thì mọi người đều kinh ngạc, tại sao lại có cả một con chó?

Đây là do có người mang vào sao?

Nhưng trước đó đâu thấy ai mang theo!

Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, bấy giờ mọi người chỉ đang trông mong nhìn vào vòng xoáy phía sau, còn những người khác đâu, tại sao vẫn chưa ra?

Đột nhiên, Hầu Tiêu Trần ho nhẹ một tiếng.

Phảng phất như đây một tín hiệu không lành.

Sau một khắc, một cây trường thương có màu đỏ rực như lửa hiển hiện, thanh âm của Hầu Tiêu Trần truyền khắp tứ phương: "Tam đại tổ chức tà năng gây tội ác tày trời, dám ở bên trong di tích tập sát cường giả chư phương, tội không thể tha. Nay đã bị chúng ta hiệp lực tru sát!"

"Siêu Năng Giả các phương đồng lòng nhất trí, cùng nhau chém giết tam đại tổ chức tà năng, đáng tiếc kẻ địch quá mạnh, chư vị Siêu Năng Giả đã táng thân trong di tích. Hầu mỗ hổ thẹn, không cách nào mang thi cốt của bọn họ trở về, hiện tại chỉ có thể tru sát dư nghiệt của tam đại tổ chức tà năng để báo thù cho các vị anh hùng!"

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, một cây trường thương hoành không lao lên, trong nháy mắt đã bộc phát ra khí thế cực oanh động, nơi xa, một đội quỷ diện bị oanh tạc không kịp trở tay.

"Không!!!!!"

Có người hoảng sợ rống to, có người bàng hoàng không dám tin, có kẻ thì triệt để sợ ngây người.

Có ý gì?

Cường giả của tam đại tổ chức tiến vào trong di tích đều bị Hầu Tiêu Trần tru diệt?

Làm sao có thể, rõ ràng là có rất nhiều Siêu Năng Giả chứ không phải chỉ có một hai kẻ.

Hơn nữa còn có không ít Tam Dương tiến nhập di tích, gom chung vào một chỗ thì thế lực ba bên cũng phải có đến trăm người, lẽ nào đều đã bị Hầu Tiêu Trần một mẻ hốt gọn?

Người đâu cả rồi?

Không có khả năng chỉ còn lại ngần này người sống mới phải!

"Aaaaaa…"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên nơi xa.

Thanh trường thương kia vừa phóng tới đã lấy mạng hơn mười tên quỷ diện, có người vô cùng hoảng sợ, điên cuồng trốn chạy, có người lại không dám tin, giận dữ hét: "Không có khả năng! Hầu Tiêu Trần, các ngươi đã động tay động chân trong di tích đúng không?"

"Di tích là giả, đó là bẫy rập!"

Oanh!

Trường thương nối liền trời đất, trong nháy mắt lại có thêm vô số Siêu Năng Giả bị tru sát ngay tại chỗ.

Hầu Tiêu Trần một bước đạp không phóng lên, sắc mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm người ta kinh sợ: "Người người đều có thể tru diệt dư nghiệt của tam đại tổ chức tà năng! Vốn nghĩ tới việc các ngươi tu luyện không dễ mà nên niệm tình, nhưng tâm tư diệt vong vương triều của các ngươi còn đó, Hầu mỗ thân ăn lộc của vua, dĩ nhiên phải trung quân báo quốc. Nay ta sẽ thay mặt hoàng thất quét sạch tứ phương! Giết!"

Oanh!

Thanh trường thương đỏ rực diễm lệ như Phượng Hoàng cuốn tới ngay tức khắc, thoáng cái đã thiêu đốt cả bầu trời, chiếu rọi mảnh thiên địa nho nhỏ ấy thành một màu lửa chói mắt.

. . .

Phía dưới.

Sắc mặt Chu phó thự trưởng biến hóa, lão thật sự không dám tin, rõ ràng là có rất nhiều người đi vào, không nghĩ tới lại thương vong nhiều như thế, chỉ còn lại có một vài người còn sống.

Lão tin chắc tam đại tổ chức sẽ chết một số người, thế nhưng chưa từng nghĩ đến việc… Toàn bộ chết sạch!

"Hầu Tiêu Trần vẫn luôn ra tay ngoan độc như vậy. Có điều nhìn hắn có vẻ không bị thương…"

Nghĩ đến đây, mắt thấy có một vài Siêu Năng Giả chạy về phía mình, Chu phó thự trưởng lẳng lặng nhìn thoáng qua đối phương, rất nhanh, trong lúc bất tri bất giác thì mấy vị Siêu Năng Giả đó đã cải biến phương hướng đào tẩu, nhanh chóng lách qua khỏi vị trí của lão.

Bình Luận (0)
Comment