Oanh!
Trường thương nối liền trời đất, vô số vị Siêu Năng Giả bị tru sát tức thì.
Kẻ chết đều là người của tam đại tổ chức.
Cường giả của Phi Thiên, cường giả của Hồng Nguyệt, cường giả của Diêm La.
Giờ phút này, có một vị Tam Dương phẫn nộ gào thét: "Hầu Tiêu Trần, ngươi là đại ma đầu! Đừng hòng lừa gạt bọn ta, những kẻ đó không thể nào chết được, tên ác ma nhà ngươi nhất định không được chết yên lành!"
Đây quả thực là chuyện quá khó tin!
Tam đại tổ chức có tổng cộng bao nhiêu cường giả tiến vào?
Bề ngoài Hồng Nguyệt có ba vị thủ lĩnh Thất Nguyệt, thật ra có một số ít người biết Hồng Nguyệt còn có vị thủ lĩnh thứ tư cũng âm thầm tiến nhập di tích, chính là Hoàng Nguyệt.
Trừ ba người Hồng Nguyệt, Chanh Nguyệt và Thanh Nguyệt ra thì mấy vị thủ lĩnh còn lại của Thất Nguyệt đều góp mặt, còn chưa kể có các vị trưởng lão khác.
Mà Diêm La bên này thì có Bình Đẳng Vương và hai vị Húc Quang, Phi Thiên bên kia là ba vị đại trưởng lão.
Kết quả. . . Đều bỏ mạng rồi?
Không chỉ như vậy, trong đám người, có kẻ cao giọng chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không có ai sao? Ta không thấy người nào của Lưu gia."
"Mộc tướng quân của phủ tổng đốc Lâm Giang cũng vậy. Hầu Tiêu Trần, ngươi mau cho bọn ta một lời giải thích đi!"
Đằng xa, có người của phủ tổng đốc Lâm Giang giận dữ quát.
Lần này có nhiều thế lực lưu lại người bên ngoài, không phải tổ chức nào cũng mang theo toàn bộ người vào trong.
Thế cục bây giờ hoàn toàn hỗn loạn.
Cường giả không thuộc tam đại tổ chức cũng ngã xuống rồi sao?
Thanh âm áy náy xen lẫn chút nuối tiếc của Hầu Tiêu Trần lần nữa vang lên: "Trừ chúng ta ra thì đều bị người của tam đại tổ chức giết chết, bất quá vẫn còn vài vị của Thiên Tinh quân, Hành Chính ti, tổng bộ Tuần Dạ Nhân sống sót. Đúng rồi, bên phía hoàng thất vẫn còn Nam Quyền, người của Từ gia cũng không sao, ban nãy đã sớm rời đi trước."
Người còn sống sót cũng không ít.
Không phải các đại thế lực đều có sao?
Cũng đâu phải một mình nhà chúng ta đi ra.
Nhìn xem, vẫn còn hoàng thất, Hành Chính ti, Từ gia… đấy thôi. Nếu không có nhà các ngươi thì chỉ có thể trách là do vận khí xui xẻo.
Hỏa Phượng thương tiếp tục quét ngang thiên địa!
Trong cơn khủng hoảng của mọi người, Hầu Tiêu Trần thản nhiên ra lệnh: "Tuần Dạ Nhân, quân đội, Tuần Kiểm ti, Võ Vệ quân, nghe lệnh! Lập tức hợp quân vây quét tam đại tổ chức, kể cả người ở cảnh nội Ngân Nguyệt. Hết thảy đều tru sát!"
"Rõ!"
Trong nháy mắt, đám người Hách Liên Xuyên hoàn hồn, cấp tốc mang thuộc hạ đuổi theo bốn phương tám hướng.
Cường giả của tam đại tổ chức tiến vào di tích đã bị một mẻ hốt gọn, người bên ngoài thì đã bị trường thương của Hầu Tiêu Trần xử lý không ít, chỉ còn lại những kẻ trốn ở trong cứ điểm, lần này tam đại tổ chức đúng là tai kiếp khó thoát.
Mà bốn phía, vô số tán tu cũng hoảng hốt bỏ chạy.
Trời ạ!
Xảy ra đại sự rồi, hơn ngàn vị Siêu Năng Giả đi vào di tích, kết quả gần như chết sạch toàn bộ, không thể tưởng tượng nổi!
Chưa kể người chết có rất nhiều vị là đại nhân vật.
Tài Chính ti, người Lưu gia, tướng quân phủ tổng đốc Lâm Giang, các nhân vật trọng yếu của ba tổ chức lớn, còn có Định quốc công Từ gia công tử. . .
Dù ở Trung Bộ thì những người này cũng đều là những kẻ rất có danh tiếng, nếu không muốn nói gia thế và thế lực đều là hàng nhất lưu.
Không ai ngờ bọn họ đều đã bỏ mạng tại Ngân Nguyệt!
. . .
Phía dưới.
Lý Hạo yên lặng quan sát tình hình. Hắn đã nghe được lời Hầu Tiêu Trần nói, trong lòng hết sức bội phục. Chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, bộ trưởng đúng là lợi hại!
Lần này tam đại tổ chức tổn thất quá lớn.
Bấy giờ, Hầu Tiêu Trần vẫn đang đại khai sát giới, có điều ông không đụng đến tán tu.
Không cần thiết!
Huống hồ ông còn trông cậy vào bọn họ truyền lưu tin tức ra ngoài đây, về phần có ai tin hay không. . . Có quan hệ gì?
Có ai có chứng cứ để phản bác ông không?
Ông đã nói do tam đại tổ chức ra tay giết người trước, có người không tin ư, được thôi, vậy ngươi tự tiến hành thăm dò di tích đi.
. . .
Bên dưới, Mộc Lâm đã mang theo Võ Vệ quân truy giết tàn dư của tam đại tổ chức. Kim Thương thì vẫn trầm mặc đứng đó.
Hầu Tiêu Trần cũng chỉ phô trương thanh thế giết một số người lập uy, bấy giờ ông nhẹ nhàng hạ xuống đất, ho khan một cái, lần nữa khôi phục dáng vẻ thong dong khi trước, tuy rằng thoạt trông có chút ốm yếu, nhưng hiện tại không có bất kỳ ai còn dám mảy may khinh thường vị này.
Đây là một kẻ đáng sợ!
"Lên đi!"
Hầu Tiêu Trần lại ho khan một hồi, sau đó mới ngoắc tay nói với mọi người. Thấy thế, Lý Hạo bèn dẫn theo Hắc Báo bay đi, miễn cho một con chó quá lợi hại lại khiến mọi người chú ý, mặc dù sự xuất hiện của nó cũng đã đủ gây chú ý cho không ít người rồi.
Hầu Tiêu Trần lần nữa bay lên không, có điều ban nãy là tự ông đằng không, còn bây giờ lại cần Ngọc tổng quản dìu đỡ.
Một đám người nhanh chóng bay đến trước mặt Chu phó thự trưởng.
Không bao lâu sau, từ nơi xa lại có mấy người đến.
Triệu thự trưởng và mấy vị cao tầng Ngân Nguyệt như Hoàng Vũ kẻ trước người sau xuất hiện.
Hầu Tiêu Trần chờ bọn họ tụ tập đông đủ thì mới ho khù khụ rồi nói: "Hạ lệnh tận diệt tàn dư của tam đại tổ chức đi. Bọn họ ra tay quá ác độc, lạm sát không ít kẻ vô tội, còn may mà khi đó có rất nhiều cường giả trong di tích nên mới phản kháng lại được."
Triệu thự trưởng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần và những người sau lưng ông, hồi lâu sau vị này mới mở miệng: "Các ngươi không sao là tốt rồi!"
Dứt lời, ông lại quay sang phân công cho Chu phó thự trưởng: "Ngươi báo cáo tin tức lên cho thượng cấp đi, đồng thời thông tri cho Thiên Tinh thành bên kia, nói là tam đại tổ chức làm loạn tại Ngân Nguyệt, chúng ta cần bọn họ trợ giúp một phen!"
"Rõ." Chu phó thự trưởng gật đầu.
Hoàng Vũ quan sát mấy người bên quân đội, thấy bọn họ đều không có vấn đề gì thì không nói nhảm, nói thẳng: "Người của quân đội theo ta trở về! Viên Hưng Võ, Thiên Tinh quân muốn về luôn với ta hay hiện tại khởi hành về Thiên Tinh thành?"
Viên Hưng Võ vốn muốn lưu lại đi tìm Trần Ngọc Hoa, có điều nghe Hoàng Vũ nói vậy thì hơi mất hứng, xem ra đối phương có ý đuổi người.
Suy tư một chút, gã mở miệng: "Thiên Tinh quân còn có nhiệm vụ riêng, không nhọc Vũ soái hao tâm tổn trí, chúng ta sẽ lập tức khởi hành trở về Thiên Tinh thành!"
"Vậy thì đi đường cẩn thận."
Hoàng Vũ lạnh lùng nói: "Trên đường không nên chạy loạn, sớm về Thiên Tinh thành một chút. Nhờ ngươi nói với Quân Pháp ti, thực lực quân đội bên phía Ngân Nguyệt không đủ, nếu có thể thì hy vọng Quân Pháp ti sẽ triệu tập một nhóm cường giả tới hiệp trợ trấn thủ."
Viên Hưng Võ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Tiếp đó gã lại quay sang nhìn Lý Hạo, ngập ngừng tỏ ý muốn nói rồi lại thôi.
Lý Hạo thì vẫn bình tĩnh đứng đó, chỉ gật đầu coi như chào hỏi chứ không quá nhiệt tình, lại càng không chủ động tiến lên bắt chuyện. Đành chịu thôi, hắn thật sự không thân quen với gã, nếu lão sư thường xuyên đề cập tới vị sư huynh này thì kiểu gì hắn cũng nên tiến lên chào hỏi đàng hoàng.
Mấu chốt là… lão sư chưa bao giờ đề cập qua!
Có lẽ vị đại sư huynh này đã gây chuyện gì đó làm phật lòng lão sư, bằng không thân là đại đệ tử khai sơn, thậm chí ngay cả tính danh đều là do lão sư đặt cho, không có lý nào lão sư lại không nhắc tới một lần.