Viên Hưng Võ thở dài một tiếng, trông thấy biểu tình của Lý Hạo thì gã cũng đại khái đoán được một hai, vì vậy bèn chủ động truyền âm: "Tiểu sư đệ, vậy ta đi trước đây. Lần này chưa kịp trò chuyện cùng sư đệ, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội. Về phần sư phụ thì ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp, nếu có thể thuyết phục cường giả Thiên Tinh quân xuất thủ thì sẽ bảo đảm được an toàn của ngài ấy."
"Tiểu sư đệ, ta hy vọng ngươi đừng đến Trung Bộ, nhất là đi cùng Hầu Tiêu Trần. Hầu Tiêu Trần mà tới đó thì chắc chắn sẽ có cường địch vây quanh. Hắn cát cứ (1) Ngân Nguyệt nhiều năm, đã sớm khiến nhiều người bất mãn, nay lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, một khi tiến vào Trung Bộ thì hẳn là sẽ bị cường địch tứ phương tập kích, thậm chí kể cả cửu ti hoàng thất cũng muốn xử lý hắn. Sư đệ nên tự cân nhắc rõ ràng!"
(1) cát cứ: có nghĩa là chia cắt cục bộ, không thống nhất trong phạm vi lãnh thổ. Ngoài ra, cát cứ còn được hiểu là sự chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền trung ương.
Ví dụ: Đất nước A bị quân xâm lược xâm chiếm, chia thành nhiều quận huyện để cai quản. Bên cạnh những địa phương bị đóng quân vẫn còn những địa bàn thuộc quyền quản lý của A. Hiện tượng trên gọi là cát cứ, khi quyền lực, lãnh thổ không thể gom về một mối mà bị phân tản ra.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở!" Lý Hạo truyền âm đáp, có vẻ hơi khách khí.
"Ừm, ta chỉ nói vậy thôi."
Viên Hưng Võ thấy Lý Hạo không hứng thú trò chuyện thêm thì không nhiều lời nữa, gã quay sang truyền âm cho Hồ Định Phương: "Ngươi phải cẩn thận, tình huống của Ngân Nguyệt khá phức tạp, ngươi trở về thương lượng với Ngọc Hoa một chút, không nên gấp gáp hành động gì, càng không nên nảy sinh tâm tư nào khác. Chuyện hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy! Ta về Thiên Tinh thành trước, ngươi chú ý đừng liên lụy quá sâu với Bạch gia."
Hồ Định Phương lẳng lặng gật đầu.
Đoàn người Viên Hưng Võ không lưu lại, chào tạm biệt mọi người một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Bấy giờ, Tề Cương cũng nói: "Triệu thự trưởng, Hầu bộ trưởng, vậy ta và Hồ Thanh Phong cũng đi đây."
"Vừa vặn tiện đường, các ngươi cùng nhau quay về đi, tối thiểu cũng an toàn hơn." Triệu thự trưởng liếc nhìn Hầu Tiêu Trần, Hầu Tiêu Trần khẽ đáp: "Đúng thế, đi cùng sẽ tiện hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau.”
Tề Cương nhẹ nhàng thở ra, y nhìn thoáng qua Hồ Thanh Phong, tâm tình Hồ Thanh Phong giờ phút này chính là cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, vội vàng tươi cười nói: "Hầu bộ, vậy ta cáo từ trước, ta sẽ ở Thiên Tinh thành an bài tốt mọi việc, chờ Hầu bộ đại giá quang lâm!"
Hồ Thanh Phong mặc kệ, ngó lơ ánh mắt phần có phần khinh bỉ của Tề Cương, hắn chào hỏi xong liền vội vàng mang theo vài người rời đi.
Một nhóm 12 người bao gồm 3 vị Húc Quang, 9 vị Tam Dương, dọc theo lộ tuyến chính mà trở về thì hẳn là không cần lo gặp phải nguy hiểm gì.
Cùng lúc đó, Hồng Nhất Đường truyền âm Lý Hạo: "Ta đi trước đây. Nếu ngươi muốn tới Trung Bộ thì không cần gấp, vả lại đi cùng Nam Quyền hay Hầu Tiêu Trần thì phải suy nghĩ cho kỹ. Bất quá ta đề nghị tốt nhất là ngươi nên đi một mình, điệu thấp một chút, như vậy sẽ tốt hơn. Đi cùng đám người kia thì quá mức gây chú ý, sắp tới ta phải bế quan một đoạn thời gian, không rảnh để chiếu cố ngươi."
Bế quan?
Thấy ánh mắt Lý Hạo nghi ngờ nhìn mình, Hồng Nhất Đường liền truyền âm: "Là bế quan thật, suy tính một chút về con đường tương lai, cân nhắc thêm vài chuyện khác. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Hồng Nhất Đường muốn bế quan để cân nhắc con đường tu luyện về sau. Tuy rằng gã đã có quyết định, có điều vẫn không cách nào triệt để yên lòng, huống chi cho dù thật sự quyết tâm theo đuổi phương hướng mới thì cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị cái đã.
"Ta biết rồi, vậy sư thúc đi thong thả."
"À phải, hai quyển sách lấy từ trong thư viện và Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp kia, đợi rảnh rỗi ta sẽ sao chép lại một phần cho ngươi, ngươi phiên dịch tốt cho ta là được, trực tiếp thông qua áo giáp truyền tin tức nhé, hẳn là ta sẽ ở lại Kiếm Môn, khoảng cách đến Bạch Nguyệt thành không tới ngàn dặm."
Hồng Nhất Đường quay người định rời đi.
Nghĩ nghĩ, gã bỗng quay đầu truyền âm: "Nếu vẫn muốn đến Trung Bộ thì đi theo Hầu Tiêu Trần sẽ an toàn hơn so với đi theo Nam Quyền. Mặc dù Hầu Tiêu Trần là kẻ nhiều tâm nhãn, thích tính toán, nhưng người này làm việc tương đối minh bạch, thích trao đổi ngang hàng rõ ràng. Nam Quyền thì… Có lẽ ngươi cũng đã nhận ra, kỳ thật hắn không ngốc, cũng không hề chất phác như biểu hiện. Dĩ nhiên hắn cũng sẽ không tùy tiện mưu đồ chuyện xấu, dù sao hắn còn phải trông cậy vào ngươi giúp hắn trấn áp xiềng xích ngũ tạng. Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chút, có thể lẫn vào như cá gặp nước tại chốn hoàng thất kia thì chắc chắn không thể thiếu âm mưu quỷ kế. Ngươi đừng để bề ngoài lừa gạt."
Lý Hạo gật gật đầu, trong lòng hắn đã nắm chắc.
Lần trước lúc ở Thương Sơn bên kia thì Lý Hạo đã cảm nhận được ít nhiều, nếu lần đó không có Hồng Nhất Đường xuất hiện thì chưa chắc Nam Quyền đã dễ dàng buông tha cho hắn.
Đương nhiên, nếu chỉ có một mình Nam Quyền ở đó thì chưa hẳn Lý Hạo đã ra tay.
Nói tới nói lui thì Hồng Nhất Đường làm người cũng không tệ lắm.
Lần đầu tiên tiến vào di tích thì gã đã truyền thụ một vài thứ cho Lý Hạo, tuy Lý Hạo không biết nguyên nhân vì sao gã lại làm vậy, nhưng hắn cảm thấy đối phương hành xử tương đối đại khí, cho nên mới nguyện ý qua lại nhiều hơn với gã.
Hồng Nhất Đường dặn dò Lý Hạo xong xuôi liền quay sang nhìn những người khác, ôm quyền nói: "Kiếm Môn còn nhiều việc vặt cần ta về xử lý, ta đây không làm phiền nữa. Hầu bộ, Vũ soái. . . Chư vị, ta cáo từ trước!"
Nói xong liền quay người rời đi.
Hầu Tiêu Trần lẳng lặng nhìn bóng lưng gã, không nói gì.
Khổng Khiết bên cạnh bỗng lên tiếng, gọi với theo: "Ngươi có hứng thú đến Bạch Nguyệt thành không? Lão Hầu sẽ sớm rời khỏi đó, chỉ cần ngươi đến thì ta bảo đảm sẽ giữ cho ngươi một cái ghế phó ti trưởng hoặc là phó bộ trưởng."
"Không cần, đa tạ!"
Hồng Nhất Đường phẩy tay, vừa dứt lời thì người đã biến mất.
Mấy người Triệu thự trưởng yên lặng đứng nhìn, Khổng Khiết bỗng truyền âm cảm khái: "Gia hỏa này đã đi đến một bước kia, ở trong di tích, ngay cả lão Hầu cũng phải chịu thiệt đôi chút!"
Lời này vừa nói ra, không ít người sửng sốt.