Hầu Tiêu Trần cười cười, truyền âm sang: "Ta chịu thiệt mà ngươi lại vui vẻ như vậy à? Bất quá Địa Phúc Kiếm đi đến được bước này đúng là khiến người ta ngoài dự liệu, kiếm ý của hắn đại khí bàng bạc, ngược lại có vài phần phóng khoáng ngang tàng, nhưng cũng không cần lo lắng quá mức về người này. Địa Phúc Kiếm có chấp niệm riêng của mình, tối thiểu sẽ không tùy tiện làm bậy."
Hoàng Vũ chợt hỏi: "Nam Quyền thì sao?"
"Cũng được, bình thường thôi."
Hầu Tiêu Trần không cho đánh giá quá cao, qua loa đáp xong liền truyền âm dặn dò: "Triệt để phong tỏa di tích đi, ta cảm nhận được có một vài tồn tại bên trong có khả năng sẽ khôi phục!"
Lời này vừa nói ra, cả đám đều biến sắc.
Khôi phục!
Đây là một chuyện rất đáng sợ.
Mặc kệ người trong di tích là ai, là kẻ có thân phận như thế nào, là người tốt cũng được mà người xấu cũng thế, đều không thể đánh giá chỉ qua lập trường năm xưa của bọn họ được.
Không phải người cùng một thời đại, cũng chưa chắc đã là tộc ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, huống hồ gì những kẻ này đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt.
"Lý Hạo bên này thì. . ."
"Bát đại gia đích thật là bát đại gia mà chúng ta đã nghĩ. Xem ra Ngân Thành không đơn giản! Chuyến đi này hẳn là Lý Hạo đã thu hoạch không ít, có điều tạm thời không cần quản quá nhiều, miễn gây ra một vài chuyện không đáng có.”
". . ."
Mấy vị cao tầng này chỉ đơn giản trao đổi một phen, không nói quá rõ vào tình huống cụ thể.
Mà Lý Hạo cũng không quản bọn họ, thừa dịp những người khác không để ý, hắn và Lưu Long liền mang theo Hắc Báo, lại vẫy vẫy tay gọi cả Vương Minh cùng đi. Vương Minh thấy vậy liền hấp tấp chạy tới, chẳng buồn nghĩ xem gia gia có lo lắng hay không, gã mau chóng theo chân Lý Hạo rời khỏi.
. . .
Trên đường.
Lý Hạo chỉ yên lặng di chuyển.
Đợi tới khi đi được một quãng đường khá xa, bấy giờ Lý Hạo mới quay sang hỏi Lưu Long: "Lão đại, trước đó lúc còn ở trong thành, hình như Hồng sư thúc bảo ngài cùng làm chuyện gì đấy với ông ta à?"
Lưu Long gật đầu.
Lý Hạo suy tư một phen, có chút chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ta có thể hiểu được một vài suy nghĩ của lão đại, dĩ nhiên là không hoàn toàn nắm rõ. Hồng sư thúc từng nói kiến thức và kinh nghiệm của ta quá ít, có nhiều thứ vốn căn bản không rõ ràng, ta thấy ông ta nói cũng không sai.”
"Ngày đó tại Ngân Thành, lão đại đã bảo, tôn chỉ của tiểu đội Liệp Ma chính là thủ hộ tòa thành kia. Nói thật, cho đến bây giờ thì ta vẫn không cách nào làm được như ngài."
Lưu Long thở dài, "Không sao, ai cũng vậy thôi. Không có ai trời sinh đã ôm trái tim chính nghĩa. Ta có suy nghĩ như vậy cũng chỉ vì chuyện riêng của chính ta. Khi còn bé, phụ thân sớm qua đời, cừu gia tìm tới tận cửa, khi ấy người Ngân Thành đã giúp đỡ ta rất nhiều. Ta sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, về sau gia nhập Tuần Kiểm Ti, bằng hữu và cấp dưới thân thiết cũng đều là người Ngân Thành, nhờ sự tin tưởng và hỗ trợ của vô số người Ngân Thành mà ta mới đi được tới ngày hôm nay."
Cho nên ông mới luôn hướng về mảnh đất đã dưỡng dục mình, cố gắng bảo vệ những người dân ở nơi ông gọi là ‘quê hương’.
Kể cả sau khi bản thân đã có năng lực hơn thì ông cũng không nỡ vội rời khỏi Ngân Thành.
Tất cả những điều này đều có quan hệ với cuộc đời của Lưu Long.
Ngân Thương bệnh chết, cừu gia khắp nơi, những tưởng Lưu Long cũng sớm đi theo người cha bạc mệnh của mình, may mà năm đó đã có võ sư Ngân Thành đứng ra bảo hộ ông, cũng có một vài đại nhân vật của địa phương công khai che chở.
Nhi tử của Ngân Thương kỳ thật cũng là đứa trẻ của Ngân Thành. Đó là sự kiêu ngạo của lớp lão bối Ngân Thành.
Các vị lão võ sư đã vì ông mà chiến đấu vô số lần. Sự trải nghiệm và phần tình cảm này là thứ mà Lý Hạo chưa từng trải qua, vì vậy cũng khó lòng hiểu được.
Lý Hạo thở hắt ra: "Lão đại, có lẽ ta sẽ đến Trung Bộ, càng ngày cách Ngân Thành càng xa. Ta đã đưa ngài từ Ngân Thành tới Bạch Nguyệt thành, nhưng bây giờ ta lại muốn rời đi."
"Hồng sư thúc có thực lực cường hãn, lý niệm cũng không tệ, trước đó ta đã nghe qua vài chuyện, nếu ngài ấy cảm thấy lão đại thích hợp đi theo ngài ấy thì lão đại thử xem."
Hồng Nhất Đường muốn chiêu mộ Lưu Long.
Đây là điều Lý Hạo đã nghe được, hoặc nói đúng hơn là có lẽ Hồng Nhất Đường cố ý cho Lý Hạo nghe thấy.
Lưu Long đi theo Lý Hạo chạy ngược chạy xuôi, chưa chắc đã mang lại nhiều tác dụng. Cảm ngộ về thần ý của Lưu Long cũng không phải cứ dựa vào giết nhiều người là có thể tiến bộ.
Hồng Nhất Đường muốn mở ra một vùng tịnh thổ thì cũng cần người có năng lực như Lưu Long hỗ trợ, bằng không một mình gã chưa chắc đã thành sự.
Thủy vốn có tính nhu, Lưu Long cảm ngộ Thủy thế, vì vậy kỳ thật tính cách bản thân ông cũng không phải loại dữ dằn gì. Loại thần ý này vốn lệch nhu hòa, trong khi Thủy Lãng Kình lại lệch bạo ngược, đây chính là đề xuất của Lý Hạo và Viên Thạc.
Có điều chưa chắc đã thích hợp với Lưu Long.
Lưu Long khẽ nhíu mày, không nói chuyện.
Lý Hạo lại nói: "Lão đại là không yên lòng Liễu tỷ bọn họ sao? Nếu vậy thì lão đại mang mọi người theo đi, còn nếu ngài yên tâm thì… Tốt nhất là để bọn họ đi theo ta."
Hắn không muốn Lưu Long đi theo mình, ngược lại để mấy người Liễu Diễm đi theo thì không sao.
Lưu Long kinh ngạc nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo giải thích: "Bọn họ đi theo lão đại thì chỉ có thể đến Kiếm Môn bên kia, xem như được an tâm dưỡng lão, nhưng tính cách của mấy vị này thì lão đại cũng biết rồi, không giống ngài. Ta thấy Siêu ca cũng vậy mà Kiên ca cũng thế, kể cả Liễu tỷ cũng đều là những người không cam tâm ẩn núp tại Ngân Thành cả một đời. Bọn hắn càng hy vọng có thể ra ngoài đánh giết tứ phương hơn. Ai cũng có một cỗ oán khí chôn sâu ở trong lòng, bình thường lại không biết nên làm như thế nào để phát tiết."
Cả nhà Ngô Siêu đã bị cường giả của Phi Thiên giết, đến bây giờ vẫn chưa thể báo thù.
Chồng của Liễu Diễm là do tên Siêu Năng Giả của Diêm La giết hại, mặc dù Hổ Phách đã chết, thế nhưng vẫn chưa thể khiến Liễu Diễm buông xuống mối hận thù này.
Trần Kiên thì tạm thời Lý Hạo không rõ chuyện riêng của anh lắm, có điều thấy Trần Kiên ở lại Võ Vệ quân trông có vẻ rất thanh nhàn.
Lý Hạo cho rằng những người này đi theo mình chạy ngược chạy xuôi thì sẽ thích hợp hơn, có đặt bản thân vào trong tình cảnh nguy hiểm thì mới có cơ hội kích phát bọn họ. Mà Lưu Long thì khác, chấp niệm lớn nhất của ông là có thể lưu thủ Ngân Thành, đây là tính cách khác biệt giữa mọi người.
"Ngươi thật sự muốn tới Trung Bộ sao?" Lưu Long không nhiều lời về chuyện của mấy người Liễu Diễm, ông bận tâm tới vấn đề của Lý Hạo hơn. "Ở lại đây ngươi vẫn có không gian tiến bộ rất lớn mà."