Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta vẫn chưa quyết định. . . Có lẽ sẽ đợi thêm một lúc, chờ tin tức ở chỗ lão sư xem sao. Nếu ông ấy vẫn không quay lại thì ta sẽ mau chóng lên đường đến Trung Bộ! Trước đó là do ta quá yếu nên lúc rời đi lão sư mới không mang ta theo, hiện tại Hồng Nguyệt đang đuổi giết ông ấy, mà ta bây giờ đã có chút ít năng lực, chẳng lẽ lại mặc kệ ngồi nhìn?"
"Thời điểm ta phải đối mặt với nguy hiểm nhất, bất lực nhất, toàn bộ thế giới này chỉ có mình lão đại và lão sư nguyện ý ra mặt vì ta. Cho nên ta sẽ thu xếp tốt cho lão đại bên này trước, sau đó lập tức khởi hành đi tìm lão sư!"
Lý Hạo tươi cười nói tiếp: “Ngày đó biết rõ thế cục nguy hiểm như thế nào, nhưng lão đại vẫn chấp nhận ở lại trong thành, vì ta mà ác chiến với tu sĩ Hồng Nguyệt một phen, lão sư thì mạo hiểm chém giết Tam Dương. Cha mẹ ta đã sớm qua đời, bằng hữu tốt nhất thì chết thảm ở trước mặt ta. Hiện tại trừ các ngài ra, ta không còn điều gì phải bận tâm hay cố kỵ nữa.”
“Hồng sư thúc là người phóng khoáng, nhân nghĩa, ta thì không được như ngài ấy, nhưng ít nhất ta hiểu được một chuyện, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!" (1)
.(1) 滴水之恩,当涌泉相报 – Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền -> nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Lý Hạo muốn tới Trung Bộ không phải là vì mở mang tầm mắt, kiến thức cường giả các phương. Dĩ nhiên hắn cũng muốn được nhìn ngắm một mảnh thiên địa rộng lớn hơn, nhưng đây đều chỉ là thứ yếu, trước mắt hắn chỉ lo lắng cho tình hình của Viên Thạc.
Hy vọng lão sư đừng gặp chuyện gì bất trắc!
Bây giờ hắn đã có thể chiến một trận với Húc Quang, không còn là kẻ yếu tay trói gà không chặt như trước nữa.
Lưu Long im lặng không đáp, nhưng Vương Minh đang đi bên cạnh lại tương đối kích động: "Ngươi muốn đến Trung Bộ sao? Chúng ta sẽ đi tìm lão sư à?"
Vương Minh hưng phấn: "Mang ta theo với!"
Lưu Long câm nín, "Ngươi thật đúng là không sợ chết!"
Vương Minh cười lớn, "Lưu bộ trưởng, có ai mà không sợ chết? Có điều sống một cuộc đời tầm thường thì còn đáng sợ hơn cả tử vong. Nói thật, ta là dạng người ưa thích trải nghiệm cái gì đó kích thích một chút. Không giấu gì Lưu bộ trưởng, ta đã nhìn thấy gia gia của ta giãy giụa nhiều năm như thế nào từ một kẻ yếu đi lên con đường siêu năng. Ông ấy hao hết bao công sức tiền của mới có thể tiến nhập Tam Dương đỉnh phong, nhưng tới đây đã là giới hạn, khó lòng tiến thêm một bước. Ngươi nhìn Hầu bộ trưởng mà xem, thật sự rất khí phách, rất đáng nể. Nam nhân mà, không sống một cuộc đời oanh liệt như ngài ấy mà lại sống như gia gia ta thật sự rất biệt khuất!"
"Gia gia ngươi mà nghe thấy thì có đánh chết ngươi không?"
Lý Hạo trêu chọc, Vương Minh cười ha hả đáp: "Chuyện đó thì ta không biết, nhưng ta biết cơ hội là thứ khó có được. Hiện tại sợ hãi không đi, có khi cả đời cũng không bước chân ra được khỏi mảnh đất này. Kỳ thật ta không hiểu mấy về con đường của võ sư các ngươi, nhưng ta biết con đường của siêu năng nên đi như thế nào… Mạo hiểm là điều không được phép trốn tránh."
Lý Hạo không nói gì, cũng không nhận lời gì.
Việc Vương Minh muốn đi theo hắn là chuyện ngoài dự liệu, nhưng ngẫm lại thì rất hợp tình hợp lí. Không sai, lá gan của gia hỏa này rất lớn, nếu không thì sao gã dám ra tay với Tam Dương trong di tích? Còn dám làm mồi như cho hắn xử lý cường địch?
Chưa kể, gã còn dám mặc kệ Hách Liên Xuyên và Hầu Tiêu Trần, công khai chạy theo Lý Hạo, chẳng phải là muốn cùng hắn đi tìm cơ hội lớn hơn sao?
Cho nên mới nói lá gan của gia hỏa này thật sự rất lớn!
Đám người Lý Hạo đi về hướng tiểu trấn nơi xa, nơi đó, tiểu đội săn quỷ còn đang chờ bọn hắn.
. . .
Một ngày này, tin tức cấp tốc truyền lan.
Siêu Năng Giả Ngân Nguyệt, toàn quân bị diệt!
Trên ngàn vị Siêu Năng Giả đã bị tiêu diệt hầu như không còn, số lượng Húc Quang tử vong có lẽ đã vượt qua cả hai bàn tay.
Trong số Húc Quang của tam đại tổ chức tiến vào di tích đã có đến 9 vị, cộng thêm Hoàng Nguyệt âm thầm lẻn vào nữa là 10 vị, tất cả đều đã ngã xuống. Ngoài ra còn có mấy vị Húc Quang là tán tu, cường giả của Từ gia, người Lưu gia, tướng quân của phủ tổng đốc Lâm Giang. . .
Chưa kể còn có mấy vị cường giả đã mất tích trước đó như Bán Sơn, Hải Khiếu, Luân Chuyển Vương và cả Hồng Phát đã chết.
Ngắn ngủi một tháng thôi mà Ngân Nguyệt bên này đã có hơn 20 vị cường giả Húc Quang hoặc mất tích hoặc tử vong.
Mà Tam Dương thì càng nhiều vô kể, cẩn thận tính toán thì hẳn là phải chết trên trăm người, đây quả thực là tổn thất không thể tưởng tượng nổi. Di tích Chiến Thiên thành đã chôn vùi quá nhiều nhân vật tên tuổi của tứ phương.
Tin tức này vừa truyền ra đã lập tức gây nên cơn chấn động lớn!
Trung Bộ tác chiến nhiều năm không phải là chưa từng có Húc Quang bị giết, nhưng không có lần nào vẫn lạc ‘tập thể’ như lần này. Chỉ một lần thăm dò di tích mà có đến mấy đại nhân vật cấp bậc thủ lĩnh của tam đại tổ chức ngã xuống, đúng là chuyện khó tin!
Bên cạnh tin tức oanh động này thì cũng có vài tin bên lề khác rất đáng quan tâm, chẳng hạn như người Từ gia sống sót hiếm hoi chính là Quang Minh Kiếm, đây là tin tức do Tuần Dạ Nhân truyền ra ngoài, mà nương theo tin tức ấy chính là việc Quang Minh Kiếm đã vì cái chết của Từ Phong mà muốn bắt giết Lý Hạo để uy hiếp Hầu Tiêu Trần.
Về phần vì sao dùng tính mạng của Lý Hạo lại có thể uy hiếp được Hầu Tiêu Trần thì. . . Ai mà biết được!
Không ít người đoán rằng có lẽ cái chết của Từ Phong là do Hầu Tiêu Trần hạ thủ, kỳ thật đây không phải là nghi vấn mà là khẳng định, mọi người đều nghĩ như vậy.
Từ Phong là người của Từ gia, tam đại tổ chức muốn hoạt động tại phương đông hành tỉnh thì không nên đối nghịch với Từ gia mới phải.
Ngược lại thì Hầu Tiêu Trần xưa nay vốn chẳng kiêng nể gì, chưa chắc sẽ cân nhắc tới thế lực sau lưng Từ Phong. Cho nên quá nửa người của Từ gia hẳn là bị Hầu Tiêu Trần giết chết.
Giờ khắc này, hung danh của Hầu Tiêu Trần đã triệt để uy hiếp tứ phương khiến cho không ít người phải sinh lòng kiêng kỵ.
Không ai biết rốt cuộc nội tình là như thế nào, nhưng bọn họ biết một chuyện, ấy là gần như phía quan phương ở Ngân Nguyệt không có người chết, sở dĩ nói là gần như bởi vì nghe bảo chỉ chết có hai vị Tam Dương, nhưng hai người đó đều là thủ hạ dưới trướng Hồ Thanh Phong.
Ẩn tình trong chuyện này thì chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra được.
Cùng lúc đó, còn có một tin tức khác được truyền ra.
Một trong số các vị thủ lĩnh của Hồng Nguyệt là Tử Nguyệt vẫn chưa chết, hiện tại đang bị giam giữ tại đại lao của Tuần Kiểm ti.
Tuần Kiểm ti trực tiếp đối ngoại thông báo, yêu cầu Chanh Nguyệt đầu án tự thú! Bằng không thì bọn họ sẽ nhanh chóng tiến hành phán quyết Tử Nguyệt.
Thân là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, chín thành là sẽ phán tử hình. Đó giờ chưa có bất kỳ nơi có thẩm quyền nào tiến hành việc xử quyết cường giả của tam đại tổ chức, xem như Ngân Nguyệt chính là tổ chức đầu tiên phải trải qua tình cảnh này.
Từng đầu tin tức mau chóng lan truyền, vượt qua Bắc Hải, truyền tới Trung Bộ!
Rất nhanh đã khiến cả Trung Bộ đều bị chấn động.
Mà Hầu Tiêu Trần cũng nhân tiện trực tiếp công khai tin ông sắp đến Trung Bộ nhậm chức, tiếp nhận điều lệnh của Tuần Dạ Nhân, tiến về tổng bộ, đảm nhiệm chức vụ phó bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân.
Tin tức này lại lần nữa khiến người người xôn xao.
Vị Hầu Tiêu Trần vừa mới uy hiếp thiên hạ này lại từ bỏ vùng đất xưng vương của mình, từ bỏ một Ngân Nguyệt hoàn toàn độc lập để đến Thiên Tinh thành nhậm chức, thật sự rất khó tin!
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển dời từ trên thân những kẻ tử vong kia đến chỗ Hầu Tiêu Trần.
Hầu Tiêu Trần muốn tới Trung Bộ!!!