Thiên Tinh thành.
Đêm nay, theo từng tin tức truyền ra, khắp nơi đều là tình cảnh đèn đuốc sáng trưng!
"Hầu Tiêu Trần thật sự đáp ứng điều nhiệm sao? Nhưng hiện giờ ai dám tùy tiện dùng hắn?"
"Đúng vậy, làm thế nào dùng hắn cũng là một vấn đề lớn!"
"Tam đại tổ chức sẽ không bỏ qua cho Hầu Tiêu Trần, hắn quá độc ác, dám giết mấy chục vị Húc Quang, trên trăm Tam Dương, mấy ngàn Siêu Năng Giả. Hầu Tiêu Trần không hổ là một trong tam đại thống lĩnh của Võ Vệ quân, ra tay quá huyết tinh!"
"Ha ha, trước cứ ngồi xem hổ đấu đi rồi hẵng nói. Cứ để mặc Tuần Dạ Nhân giải quyết vấn đề nội bộ trước. Hoàng Long vẫn luôn muốn khống chế Tuần Dạ Nhân, vốn dĩ vị kia có chút yếu thế, đấu không lại Hoàng Long, nhưng hiện tại thì sao, ta thấy bây giờ kẻ đau đầu nhất chính là Hoàng Long mới đúng!"
"Ha ha, điều này cũng đúng! Không biết Tài Chính ti bên kia có động tĩnh gì không, lần này Hầu Tiêu Trần quá mức ngông cuồng, ngay cả người Lưu gia mà hắn cũng dám giết."
". . ."
Đêm nay, toàn bộ Thiên Tinh thành đều không ngủ.
Vô số tin tức đến từ biên cương hay Man Hoang chi địa đều mau chóng quét sạch toàn bộ Thiên Tinh thành, có người chờ mong, có người không buồn nhìn, có kẻ lại hận đến nghiến răng nghiến lợi!
. . .
Cùng một thời gian.
Trong một quán lẩu, Viên Thạc vừa ăn vừa liên tục hít hơi, khóe miệng vương đầy mỡ, bỗng nhiên ông lấy từ trong vạt áo ra một viên ngọc bội nho nhỏ, phía trên đó hiện ra một dòng chữ.
Viên Thạc chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không quá để ý đến tin tức vừa nhận mà chỉ chú ý đến ý nghĩa ẩn dưới lớp chữ, bất giác ông cười lạnh một tiếng.
Đối diện, Bích Quang Kiếm cũng đang ăn lẩu, bà tò mò cầm đũa tìm vớt miếng thịt, cảm thấy món này thật hiếm lạ, nhìn thấy Viên Thạc bất chợt cười lạnh thì không khỏi nghi hoặc, "Sao vậy?"
Viên Thạc lau miệng, đoạn nói: "Không có gì, chỉ là thấy Ngân Nguyệt Thất Kiếm thật phách lối!"
Bích Quang Kiếm câm nín.
Ngươi muốn nói tới ai?
Mà thôi, bà cũng không quá để ý, khẳng định đối phương không nói mình là được.
Bà đi theo Viên Thạc tới Trung Bộ đại sát tứ phương, nhưng giết người không phải là việc khiến bà thấy kích thích nhất, mà việc khiến bà thấy hứng thú nhất lại chính là đủ loại biến hóa của Trung Bộ, đặc biệt là trong khoản ăn uống, gần đây bà bắt đầu theo chân Viên Thạc ăn vô số món ngon trước giờ chưa từng gặp.
Lá gan của Viên Thạc rất lớn, mỗi lần giết người xong ông ta đều sẽ nghênh ngang ra ngoài tìm quán ngon để ăn, làm hại Bích Quang Kiếm vẫn luôn cảm thấy mấy năm qua mình sống quá vô dụng rồi, hoàn toàn không hề tiêu sái như Viên lão đầu.
Không hề có cái gọi là khổ đại cừu thâm như trong tưởng tượng, Viên Thạc là người rất biết hưởng thụ, ở trong nhà nghỉ thật tốt, tới những quán ăn có tiếng, giả trang thành đủ loại thân phận khác nhau, rõ ràng là Hồng Nguyệt hoàn toàn bị ông ta nắm mũi dẫn đi.
Mà giờ khắc này, Viên Thạc vừa thành thục cuốn rau thịt, vừa chấm nước chấm ăn vài miếng, miệng lẩm bẩm: "Lão yêu bà Quang Minh Kiếm kia vẫn còn sống, năm đó ta không đánh chết nàng cũng là vì nể tình công pháp của nàng ta đặc thù, không đành lòng phế đi truyền thừa võ lâm này. Không ngờ nàng ta lại to gan, dám lấy lớn ép nhỏ, có ý đồ xấu với đồ nhi của ta!"
Trong mắt Viên Thạc lóe lên hàn quang, "Lão yêu bà ấy dám ở Ngân Nguyệt khi dễ Lý Hạo. Lý Hạo mới luyện võ được mấy ngày, trong khi nàng ta đã luyện võ mấy chục năm, vậy mà không biết xấu hổ dám nhúng tay vào chuyện của Ngũ Cầm nhất mạch. Hừ, sớm muộn gì ta cũng đánh chết nàng!"
Viên Thạc đã nói đánh chết thì chắc chắn sẽ ra tay, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
Bích Quang Kiếm nhìn ông một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu vớt thịt ăn, không nói gì.
Quang Minh Kiếm hồ đồ rồi!
Thà ngươi tìm Viên Thạc đơn đấu cũng tốt hơn so với việc tìm đồ đệ của ông ta mà gây phiền phức.
Không dám tìm Viên Thạc thì cứ kêu truyền nhân của ngươi đi tìm Lý Hạo cũng được.
Viên Thạc tuy ngông cuồng nhưng vẫn rất coi trọng quy củ, để truyền nhân của ngươi đi thì ông ta sẽ không nói gì, nhưng một khi ngươi tự mình hạ trận thì... Chỉ e ngươi sẽ không có kết quả gì tốt.
Rất nhanh Viên Thạc đã khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục ngoáy đũa ăn, ăn một hồi lại nói: "Tiểu Hầu Tử vẫn có chút bản lĩnh, giết được một đống người, Húc Quang mà cũng chết một nhóm lớn. Ta nghe nói hình như tên kia muốn tới Trung Bộ."
"Ừm."
Viên Thạc cảm thấy nói chuyện với Bích Quang Kiếm đúng là đàn gảy tai trâu, vì vậy không nói tới những thứ này nữa, chỉ cười ha hả bảo: "Lần này có lẽ gia hỏa Ánh Hồng Nguyệt đang sốt ruột lắm, đám người Lục Khổng Tước đều bị giết, không biết hiện tại gã nghĩ như thế nào."
Ngô Hồng Sam không quá để tâm, tùy ý đáp: "Với tính cách của Ánh Hồng Nguyệt, ngươi cho rằng gã sẽ để ý à? Thời kỳ đó qua lâu rồi, có điều nhất định gã sẽ trả thù. Lòng ghi hận của Ánh Hồng Nguyệt rất nặng."
"Bình thường thôi."
Viên Thạc cười cười, bỗng nói: "Ta muốn đi tìm Thiên Kiếm chơi đùa một phen. Không biết bây giờ thực lực hắn ra sao. Hành tung của Quang Minh Kiếm bất định, Thiên Kiếm thì ngược lại có chút danh tiếng, dễ tìm ra hắn hơn. Ngươi nói xem, hành hung Thiên Kiếm một trận có được không?"
". . ."
Ngô Hồng Sam mặc kệ đối phương, ngươi nhắm mình có thể đấu lại Thiên Kiếm chắc?
Từ mấy năm trước, người ta đã dùng một kiếm giết chết Húc Quang, rất đáng sợ! Bao giờ ngươi trốn được khỏi sự truy sát của Hắc Quả Phụ thì hẵng nói sau!
Viên Thạc không nhiều lời nữa, buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Một đám dám khi dễ tới trên đầu lão tử, xem ra đúng là sức uy hiếp không bằng một góc năm xưa. Nhớ lại 20 năm trước, có cho bọn chúng mượn ba lá gan thì cũng không ai dám chủ động tìm ông gây phiền phức.
Đáng tiếc, ông vẫn chưa thể triệt để cường hóa ngũ tạng, thế thứ tư dung hợp vẫn còn kém một chút, trong lòng Viên Thạc hùng hùng hổ hổ suy nghĩ, địch nhân cứ chờ đó mà xem!
Đương nhiên bây giờ ông sẽ không về Ngân Nguyệt.
Không dung hợp xong ngũ thế thì ông tuyệt đối không về!
Hình như tiểu tử Lý Hạo kia cũng không gặp phải chuyện gì uy hiếp đến tính mạng, không biết dạo gần đây hắn tiến bộ được tới đâu rồi.
Trước đó đã có thể đánh chết Tam Dương đỉnh phong, lần tiến vào di tích này... Không đến mức tiến bộ nhanh tới độ có thể xử lý Húc Quang đấy chứ?
Quang Minh Kiếm tìm hắn để gây sự. . . Khẳng định là có nguyên nhân. Lời đồn nàng ta uy hiếp Hầu Tiêu Trần trong mắt ông chỉ là trò cười, theo ông hẳn là việc này có quan hệ với Từ gia. Nghe nói lão yêu bà kia đã đầu phục Từ gia.
Khoan đã, Từ Phong - tiểu tử trên Thần Sư bảng, Húc Quang trung kỳ... Đừng nói người là do Lý Hạo giết nhé?
Trong đầu ông hiện lên vô số suy nghĩ không dám tin, nhưng là. . . Trong lúc mơ hồ, bỗng dưng ông cảm thấy có cái gì đó đang thúc giục mình hết sức cấp bách.
Không thể được!
Cái gọi là trò giỏi hơn thầy chỉ là lời nhảm nhí, cả đời này Lý Hạo đều phải yếu hơn mình mới đúng, bằng không thì Viên Thạc ông quá mất mặt rồi.