Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 1

Chương 828: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 1 Chương 828: Cuộc Sống Của Hồng Kiếm Chủ 1

Tin tức về di tích Chiến Thiên thành bay loạn khắp nơi.

Toàn bộ Thiên Tinh vương triều đều đang bàn tán sôi nổi về chuyện này, thậm chí còn vượt qua chuyện ba tỉnh phía bắc rung chuyển, dù sao thì ba tỉnh phía bắc rung chuyển bấy lâu cũng chưa từng có chuyện chết đến mấy ngàn Siêu Năng Giả chỉ trong một lần, đặc biệt là khi có tới mấy chục vị Húc Quang ngã xuống.

Về phần bách tính bình dân mà không may bị giết hại thì dù có chết nhiều hơn nữa cũng chẳng có mấy ai để ý.

. . .

Trên tiểu trấn.

Liệp Ma đoàn đang tập trung nghe Lưu Long kể lại sơ lược tình huống trong di tích.

Hồi lâu sau, Hồng Thanh nhịn không được nói: "Phó đoàn trưởng bảo lần này trong di tích lại có mấy vị kiếm tu vô cùng cường đại xuất hiện. Nghe nói vị Quang Minh Kiếm kia còn có thể địch nổi Húc Quang đỉnh phong. Phải biết xếp hạng của phụ thân ta ở trong Thất Kiếm năm xưa còn vượt qua người này. . ."

Quang Minh Kiếm!

Nghe nói, Quang Minh Kiếm có thể địch nổi Húc Quang đỉnh phong, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút chua chua, cha nàng là Địa Phúc Kiếm - cũng là một trong Ngân Nguyệt Thất Kiếm, nhớ năm đó còn là vị kiếm khách xếp thứ hai trong nhóm.

Bây giờ Bích Quang Kiếm thì đi theo Viên Thạc, ở Trung Bộ đại sát tứ phương.

Quang Minh Kiếm đã xuất hiện, thực lực cực kỳ cường hãn.

Thiên Kiếm thì đang tung hoành ở Trung Bộ.

Mấy vị kiếm khách khác đều đã chết, tính ra trong số những người còn sống thì cha nàng là thảm nhất, cái này nghe… hơi khó chịu!

Trước kia khi nhắc đến cảnh giới Tam Dương của cha nàng, nàng còn cảm thấy ông rất lợi hại, hiện tại thì hay rồi, Tam Dương tính là cái rắm gì chứ, ngay cả đoàn trưởng cũng đấu không lại.

Lưu Long nghẹn lời, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói cái gì mới phải.

Trong chuyến đi đến di tích lần này, một trong những việc khiến ông thấy rung động nhất chính là tình cảnh Địa Phúc Kiếm và Nam Quyền bạo phát, có điều bây giờ thật khó mà nói rõ với Hồng Thanh.

Lý Hạo thì vẫn luôn im lặng, rõ ràng là minh bạch mà lại giả vờ hồ đồ.

Lưu Long hơi khó xử, nhất là khi nhìn thấy cảnh Hồng Thanh hâm mộ ghen tỵ đến độ nghiến răng nghiến lợi thì ông rất muốn nói cho nàng ta biết, cha ngươi là kẻ cực kỳ bưu hãn, một thân một mình lại đánh cho một đám cường giả quan phương Ngân Nguyệt sợ tới mất mật.

Tiếc là nữ nhi của gã lại hoàn toàn không biết gì, đến bây giờ còn cho rằng cha mình chỉ là một Tam Dương bình thường.

Lý Hạo đứng bên cạnh vừa xem một bản cổ tịch vừa thuận miệng cười bảo: "Hồng sư thúc không yếu đâu, khiêm tốn như vậy cũng tốt, đám người Quang Minh Kiếm quá mức huênh hoang rồi."

Hồng Thanh hâm mộ nói: "Ta thì hi vọng phụ thân ta cũng nghênh ngang một chút, đáng tiếc. . ."

Thôi vậy, không nói đến chuyện này nữa!

Hồng Thanh hơi bất mãn: "Bất quá Quang Minh Kiếm đúng là vô sỉ, lại dám lấy lớn hiếp nhỏ, cùng là Ngân Nguyệt võ sư mà hành xử không hề theo quy củ gì cả. Mặc dù thực lực của phụ thân ta không bằng nàng, nhưng phụ thân thường nói làm gì cũng phải đúng quy củ, tuân theo đạo lý. Nếu ai cũng bất chấp quy củ thì thế đạo này đã sớm hỏng bét."

Lý Hạo cười cười không đáp.

Lưu Long nhịn không được tò mò hỏi: "Bình thường chủ yếu Hồng kiếm chủ làm gì ở Kiếm Môn vậy?"

Ông vẫn muốn nghe ngóng một ít tin tức về vị này, từ đó có thể ít nhiều phán đoán về con người Hồng Nhất Đường. Thực lực của Hồng Nhất Đường thì không cần nói nhiều, nhưng tính cách thì khác, ông không quá quen thuộc với gã, vì vậy vẫn hi vọng thông qua những người khác hiểu rõ hơn một chút.

Mà trước mắt chính là con đường tốt nhất, xung quanh toàn là nữ nhi, đồ đệ, môn nhân của gã.

"Làm gì à?"

Hồng Thanh thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hình như cũng không làm gì nhiều, bình thường phụ thân sẽ truyền thụ võ đạo cho người trong Kiếm Môn, rảnh rỗi thì trồng hoa, trồng rau. Đúng rồi, có đôi khi còn mang bọn ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều là những nhiệm vụ mà các thành thị xung quanh ban bố, chẳng hạn như có nơi bị Siêu Năng Giả quấy nhiễu mà Tuần Dạ Nhân không xử lý kịp thì sẽ tới tìm Kiếm Môn bọn ta nhờ hỗ trợ. Như vậy chúng ta sẽ kiếm được một khoản tiền đủ để duy trì sinh hoạt thường ngày."

Lưu Long ngạc nhiên: "Kiếm tiền?"

"Đúng vậy."

Hồng Thanh gật đầu: "Kiếm Môn có rất nhiều người, còn có không ít hài tử lang thang đáng thương, bọn ta sẽ phụ trách nuôi ăn ở. Phụ thân rất thích ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, nhìn thấy những người cơ nhỡ không có nhà để về thì ông ấy sẽ thu lưu bọn họ. Thoáng cái nhân số của Kiếm Môn đã sắp vượt qua ngàn người."

"Thật ra ở Kiếm môn bọn ta, võ sư chỉ có chừng ba mươi, bốn mươi người, Siêu Năng Giả cũng tầm đó, cộng lại cũng chưa tới con số 100."

Hơn 30 vị võ sư của Kiếm Môn đã gia nhập Liệp Ma đoàn, trên thực tế trừ Hồng Nhất Đường thì trong môn cơ hồ không có ai đủ trình để gọi là võ sư, cho dù có thì những người này cũng chưa bước vào cảnh giới Trảm Thập, không thể tính là võ sư.

Mà Hồng Thanh thì vẫn đang rất hào hứng kể chuyện: "Có điều hiện tại bọn ta đã có thể tự nuôi sống chính mình rồi, hơn nữa còn có không ít thu hoạch, so với việc nhận các nhiệm vụ nhỏ ở các thành thị kia thì kiếm được nhiều tiền hơn nhiều! Chờ tháng sau được phát tiền lương, bọn ta sẽ để dành một phần gửi về, như vậy thì dù phụ thân có nhặt thêm mấy đứa bé nữa cũng không sao."

Lưu Long và Lý Hạo đều đồng tình nhìn nàng.

Đây coi như là võ nhị đại đáng thương nhất đúng không?

Rõ ràng là có một vị phụ thân sở hữu chiến lực thông thiên, thế nhưng cái gì nàng ta cũng không biết. Muốn ăn uống cũng phải tự ra ngoài làm một ít nhiệm vụ kiếm tiền, cái này còn chưa tính, bây giờ ra ngoài công tác còn phải kiếm tiền gửi về nuôi gia đình.

Mấu chốt là không chỉ mình nàng mà là những võ sư khác của Kiếm Môn cũng đều nghĩ y hệt vậy.

Chờ tổ chức phát tiền lương, sau đó gửi tiền về nuôi Hồng Nhất Đường… Quá thảm rồi!

Lưu Long không biết nên nói gì cho phải, chỉ truyền âm qua Lý Hạo: "Địa Phúc Kiếm làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Ẩn giấu thực lực thì thôi, nhưng cũng không thể để nữ nhi và đồ đệ trong nhà ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi gia đình như thế chứ?"

Thì ra những người này đều đang mong ngóng tiền lương phát xuống.

Lưu Long ông đã rất nhiều năm rồi không hề cân nhắc qua chuyện tiền lương, nhắc đến cũng thấy dở khóc dở cười.

Lý Hạo nhìn sắc mặt Hồng Thanh rồi lại nhìn những người khác, đoạn hỏi: "Hồng sư thúc nhặt người khắp nơi như thế mà các ngươi không ngăn cản sao? Huống hồ võ sư tự mình tu luyện cũng đã rất khó khăn, nay còn phải nuôi thêm những người khác thì… Có vẻ không tốt lắm."

Hồng Thanh cười hì hì đáp: "Không đâu, có nhiều tiểu hài tử rất đáng yêu. Lúc ta còn ở trong núi, mỗi ngày bọn chúng đều quấn lấy ta gọi tỷ tỷ. Đoàn trưởng không biết đấy thôi, đám nhỏ này rất thú vị."

Bình Luận (0)
Comment